Vượt qua mấy ngày gian nan nhất, tinh thần của nhóm lưu dân vốn uể oải cũng bắt đầu yên trở , Mặc Phi cũng chuẩn rời khỏi cái thôn nhỏ , nàng việc đồng áng, hiểu hết về thế giới ở đây, bất kể như thế nào nàng cũng nên rời xem xét một chút. Lúc Mặc Phi đang lên kế hoạch rời , Vệ Tuyên bất ngờ ghé qua mời nàng đến quốc đô của Chiếu Quốc với . Điều cũng hợp với ý nàng, vốn dĩ nàng còn lo lắng quen cảnh mà lạc đường, hoặc là nhầm nơi chiến loạn, bây giờ dẫn đường thì sẽ thuận tiện hơn.
Vì thế, mấy thu dọn hành lý, khi từ biệt chủ bạc thì cùng rời khỏi nơi . Lúc Vệ Tuyên còn trẻ thường xuyên chu du khắp các nước, hiểu rõ tình thế mỗi nơi như trong lòng bàn tay, dọc theo đường giới thiệu cho Mặc Phi ít kỳ văn thú sự*. Mặc Phi lắng cẩn thận, ít khi lên tiếng. Theo từng câu từng chữ Vệ Tuyên , nàng từ từ cân nhắc tình hình ở nơi đây, cũng nhờ chuyện phiếm mà chuyến vốn buồn tẻ cũng trở nên vui vẻ hơn nhiều.
* Kỳ văn thú sự: những việc kỳ lạ, thú vị.
Sáng ngày hôm , mấy may mắn gặp một thương đội chừng ba mươi , khó khăn bộ lúc cũng giải quyết, là nhờ xe tới thành Viêm Trúc.
Ở thời đại , văn sĩ, võ giả đều là những tôn trọng và quan tâm. Sau khi dẫn đầu của thương đội thấy phù bài của Vệ Tuyên thì mời bọn họ gia nhập mà ngay cả lộ phí cũng hỏi gì. Dẫn đầu thương đội là một trung niên hơn năm mươi tuổi, họ Hứa, gọi là “Đội trưởng Hứa”, một đôi mắt nhỏ mà tinh nhuệ, râu ngắn, luôn dáng vẻ tươi hớn hở.
Sau khi trao đổi phù bài với Vệ Tuyên, ánh mắt nhịn mà về phía Mặc Phi nhiều . Thực sự là trong một đám nam nhân cao lớn thô kệch, dáng vẻ của Mặc Phi quá mức nổi bật, mái tóc ngắn lanh lẹ dán khuôn mặt, ngũ quan tuấn tú, mày kiếm mắt phượng, làn da thanh khiết tì vết, còn tinh tế hơn cả nữ tử, ồn ào, đơn độc một , cho dù mặc y phục thô kém cũng thể che giấu phong thái của “Hắn”.
Cuộc sống của những con thời loạn lạc, ít thì nhiều cũng đều mang khí tối tăm, mà dân chúng ở tầng lớp của xã hội thì sẽ thường xuyên biểu hiện cử chỉ hèn mọn và hoảng sợ, nhưng thiếu niên khác, khí chất của “Hắn” vô cùng sạch sẽ, giống như giọt sương sớm trong suốt, từng nhiễm cát bụi nhân gian, cho dù lẫn trong đám thì nhân vật cho chú ý đến tiên vẫn chính là “Hắn”.
“Khụ, thể gặp Văn Trọng ở chỗ thực sự là vinh hạnh của Hứa mỗ*.” Đội trưởng Hứa ôm quyền** về phía Vệ Tuyên, ánh mắt chuyển đến phía Mặc Phi, hỏi, “Không vị công tử là…”
* Mỗ: , dùng để tự xưng mà tên.
** Ôm quyền: chắp tay.
Vệ Tuyên ánh mắt , vẻ hiểu rõ, : “Vị là tiểu hữu* của tại hạ, tên là Phù Đồ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
* Tiểu hữu: bạn nhỏ.
Mặc Phi học dáng vẻ của Vệ Tuyên, chắp hai tay lễ, gì.
Đội trưởng Hứa thấy Vệ Tuyên giới thiệu đơn giản như thế, thiếu niên cũng chỉ đáp lễ sơ sơ, trong lòng liền đoán lẽ xuất của “Hắn” tầm thường, bình thường sẽ ngạo khí, áp chế tâm tư trong lòng mà tiếp đón cẩn thận.
“Đội trưởng Hứa, chúng nên xuất phát chứ? Ta còn mau chóng đến Minh lâu nghỉ ngơi một chút đấy!” Giọng của một nam tử bỗng truyền đến, cắt ngang cuộc chuyện của mấy .
Nhìn theo hướng tiếng , tới chừng hai mươi tuổi, mặc trang phục màu xanh, dáng to lớn, tóc dài búi nghiêng sang một bên, dung mạo tuấn dật, bên môi nở nụ lười nhác, tay còn cầm một thanh trường kiếm, tiếng động mang theo khí thế, rõ ràng là luyện công phu, bản lĩnh cao cường.
Đội trưởng Hứa còn đáp , ánh mắt nam tử Mặc Phi hấp dẫn, che giấu chút nào hứng thú với “Hắn”, vài bước đến gần nàng, phần vô lễ mà đánh giá , khi Vệ Tuyên nhịn định mở miệng trách cứ thì hỏi: “Đây là hầu của ngài , tôn hạ*?”
* Tôn hạ: gọi thể hiện sự tôn trọng.
Vệ Tuyên vui : “Đây là tiểu hữu của tại hạ, tớ.”
Nam tử cũng thèm để ý đến thái độ của Vệ Tuyên, tiếp tục hỏi: “Là Bình tịch là Lương tịch?”
Mặc Phi cảm thấy nghi hoặc, nhưng tùy tiện mở miệng, Vệ Tuyên trầm mặc một hồi đáp: “Không Bình tịch.”
Nam tử thấy thế thì thất vọng, thở dài một tiếng, điều chỉ chốc lát tự giới thiệu, : “Ta là Trúc Cô Hạc, võ sĩ nhất đẳng của võ sĩ quán, ngươi xưng hô thế nào?”
Mê Truyện Dịch