Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 75: Phù Đồ Nữ Tướng



Vu Việt gật đầu, thu ánh mắt, ngón tay nhẹ nhàng ***** mép chén .

“Tài sĩ như thế, Chủ công cần đối đãi cho thật .” Ngư gia giống như tùy ý .

Vu Việt liếc mắt , : “Điều là đương nhiên, bổn vương là sẽ bạc đãi ‘Hắn’.” Nói đến chỗ , nghĩ tới tình cảnh Phù Đồ từ chối nhận đồ ban tặng, đột nhiên cảm thấy chút bất đắc dĩ. Rốt cuộc nên để thiết với “Hắn” đây? Lúc , bởi vì yêu mến tài năng mà áp chế *****, bây giờ thì bởi vì cảm giác hiểu mà lùi bước. Loại dễ dàng tha thứ và do dự , bao giờ .

Ngư gia cầm lấy chén , che khuất ý miệng. Có lẽ chính Chủ công cũng nhận , chỉ cần nọ xuất hiện, lãnh ý sẽ chậm rãi mà tiêu tán, loại đổi vô cùng vi diệu, trong lòng Chủ công, vị trí của nọ là thể xâm phạm . Nếu , lấy tính cách của Chủ công, sẽ chuyện đến nay vẫn tay với “Hắn”. Mà Phù Đồ hiển nhiên cũng còn chú trọng đến sự đối xử đặc biệt của Chủ công với “Hắn”. Bọn họ, một là vương giả cường thế uy mãnh, kiêu ngạo khuất phục, một là thượng khanh kinh tài tuyệt diễm, phẩm tính cao thượng, một khi hai mà đến với , ồ, những văn sĩ lễ giáo đầy miệng sẽ loại phản ứng như thế nào đây?

Mặc Phi và Cô Hạc cưỡi ngựa một thôn trang bên cạnh Nhung Trăn, chủ yếu là để khảo sát một tình huống tiến hành cách trồng trọt mới. Năm , Vu Việt thí nghiệm ở một nơi, năm nay bắt đầu mở rộng, nhiều kiểu nông cụ mới bắt đầu lưu hành, chỉ điều một dụng cụ tưới tiêu lớn cần căn cứ tình huống thực tế mà tiến hành mắc nối.

Mê Truyện Dịch

“Không thể , tuy rằng Nhung Trăn giàu lắm, nhưng tuyệt đối là địa phương sức sống nhất.” Cô Hạc từng mẫu* ruộng đất mắt quy hoạch ngay ngắn, trong lòng xúc động.

* 1 mẫu = 3600 m2

Mặc Phi : “Trộm cắp bên trong Nhung Trăn đều Vu Việt quét sạch sẽ, dân chúng cần lo lắng quấy rối, thể an mà sinh sống, phần lớn bọn họ đều cần cù mà tự đủ, cho nên mới thể quang cảnh như thế .”

Cô Hạc : “Ta thì chỉ thế. Phù Đồ ngươi dốc sức yên dân chúng, khuyến khích khai hoang, tận lực giảm thuế cho bọn họ, bọn họ nguyện ý an cư lạc nghiệp ở đây, chủ yếu là công lao của ngươi.”

Mặc Phi thèm để ý, : “Hiện nay, phần lớn ngân khố của Nhung Trăn đều đến từ thương nghiệp, đương nhiên nông dân sẽ giảm bớt .”

Dọc theo con đường, hai tán gẫu, liên tiếp gặp nông dân hành lễ với bọn họ.

lúc , xa xa đột nhiên truyền đến một trận âm thanh ồn ào, đường, một con bò đang đấu đá lung tung, khiến cho xung quanh hoảng sợ thôi, càng ngạc nhiên hơn, lưng bò còn một đang úp sấp.

Ánh mắt Cô Hạc nghiêm túc, đuổi theo hướng một một bò đang chạy .

“Uống!” Rút kiếm khỏi vỏ treo bên thắt lưng, mạnh mẽ c.h.é.m chân bò, con bò điên loạng choạng, mà Cô Hạc thì thừa cơ nắm lấy bò mang xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Động tác thực hiện nhanh chóng, xung quanh, nào vỗ tay khen ngợi.

Mặc Phi bước nhanh tới, xổm xuống xem xét trong lòng Cô Hạc, đó là một trung niên hán tử tuổi chừng bốn mươi, làn da ngăm đen, mặc một áo tang xù xì, loang lổ vết máu.

“Nhìn bộ dáng của thì hẳn là một bình dân bình thường, thương nghiêm trọng như ? Gặp cường đạo ?” Cô Hạc hỏi.

Cái hán tử mang theo vẻ hoảng sợ mặt, thở hổn hển trả lời: “Là… Là bại binh, bại binh của Ngu Quốc.”

“Bại binh của Ngu Quốc?” Mặc Phi và Cô Hạc hai mặt .

Lúc một nông dân bụng đưa tới một chén nước, khi uống xong, khí sắc hơn ít, tiếp tục : “Thật là đáng sợ! Bọn họ thôn đốt nhà, cướp giật, g.i.ế.c , ngoại trừ lương thực gia súc và tài vật, tất cả những thứ còn đều phá hỏng, ngay cả thôn dân chúng cũng chừa một ai cả. Thê tử và mẫu của cũng… Ôi…” Nói tới đây, đại hán nhịn mà thảm.

Mọi xung quanh xong, đều lộ vẻ mặt đồng cảm.

Vẻ mặt Mặc Phi như cũ, hỏi: “Ngươi là thôn nào?”

“Thôn Bình Duy của Lộ thành.”

“Lộ thành?” Một phía cả kinh , “Chỉ cách nơi hơn mười dặm, gần.”

“Trời ạ, nhóm sẽ chạy tới nơi chứ!” Những còn bắt đầu lo lắng.

Cô Hạc : “Không là phạm vi đất phong Nhung Trăn.”

Mặc Phi gật đầu, lên : “Mọi đừng quá mức kích động, sẽ lập tức hồi báo việc cho Nhung Trăn Vương, lấy uy danh của , giặc cỏ nhất định sẽ dám tiến đến nơi đây mà xằng bậy.”