Lúc , mới bình tĩnh trở , chỉ điều mặt vẫn chút bất an.
Mặc Phi với Cô Hạc: “Mang theo, chúng hồi phủ.”
“Phù Đồ, ngươi tới đúng lúc, xem .”Vừa tiến phòng nghị sự thấy vài khách khanh quan trọng đều mặt, Vu Việt đưa cho nàng xem một phong thư.
“… Từ khi Ngu Quốc thất bại, hơn vạn bại binh lẻn các nơi của Chiếu, U, Cảnh, thậm chí cả Khánh Quốc cũng thường lui tới, hoặc là nhóm hơn mười , hoặc là nhóm mấy trăm , mấy nghìn , đến mức một ai còn sống sót, sự việc vô cùng đẫm máu, tội ác khủng khiếp. Mới chỉ tính toán sơ qua, dân chúng c.h.ế.t tay bại binh ít hơn ba nghìn …”
Mê Truyện Dịch
Mặc Phi hít một : “Nghiêm trọng như thế !”
Bách Lý Mặc gật đầu : “Chúng đều nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như .”
“Hạng bất tài , khi bảo vệ quốc gia thì nhát gan sợ chết, hôm nay càng đê tiện hơn giặc cỏ, đốt nhà, g.i.ế.c , cướp của khắp nơi.”Âm thanh của Vu Việt lạnh lùng .
“Vẫn còn may, bên trong Nhung Trăn còn xảy việc gì.” Mạnh Tuyền như thế.
“Chỉ sợ là như thế .” Mặc Phi thản nhiên , “Vừa ở Nghiêu thôn, Phù Đồ gặp một gã bình dân trốn từ thôn Bình Duy của Lộ thành tới đây, thôn bọn họ mới cướp g.i.ế.c sạch.”
“Cái gì?” Mọi ở đây đều kinh hãi.
Vu Việt sai mang nọ đây, cẩn thận hỏi tình huống.
Nghe qua miêu tả, quả nhiên là đám bại binh , thể nghi ngờ, bọn họ đều dùng binh khí chế tạo trong quân đội, đây là cách phân biệt rõ ràng.
Thôn Bình Duy hơn ba trăm bảy mươi , trừ đại hán trốn , thôn dân còn lẽ đều lành ít dữ nhiều, mà nhóm bại binh chỉ một trăm .
Hai mắt Vu Việt ẩn chứa băng đá, cả lộ sát ý rét lạnh, nhưng động tác quá khích, chỉ lẳng lặng .
Mạnh Tuyền nhíu mày : “Trông giữ thành đều đang gì? Mà khiến cho đám giặc cỏ dễ dàng tiến nội địa Chiếu Quốc như thế.”
Ngư gia : “Chỉ sợ nhóm chuyên đường rừng núi, vượt núi băng ngàn, nhiều lắm, thủ vệ khó để phát hiện.”
Vu Việt suy nghĩ, : “Bộ Hằng, ngươi phái đóng quân ở vài thôn ngoài biên thành Nhung Trăn, ngày đêm tuần tra, một khi phát hiện bóng dáng của đám tặc, g.i.ế.c tha.”
“Dạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sóc Vưu reo lên: “Chủ công, bằng để thuộc hạ trực tiếp mang mấy chục tiêu diệt bọn giặc cỏ ”
Vu Việt thản nhiên liếc mắt qua một cái.
Ngư gia : “Nhóm tiến bên trong Nhung Trăn, chúng nên nhúng tay . Huống hồ phần lớn Nhung Trăn là bình nguyên, bọn họ hoặc là đến, nếu chắc chắn c.h.ế.t thể nghi ngờ, cho nên gây chú ý quá mức.”Thiết kỵ của Nhung Trăn nổi tiếng thiên hạ, trừ khi đám đó ngu ngốc, nếu tuyệt đối khả năng tiến Nhung Trăn.
Sóc Vưu hừ hừ vài tiếng, nữa.
“Hiện tại, điều lo lắng là đám giặc cỏ sẽ tạo thành ảnh hưởng.” Ngư gia trầm ngâm .
“Ảnh hưởng?” Mọi về phía .
Trong ánh mắt Vu Việt hiện lên vẻ hiểu rõ, lặng im .
Ngư gia : “Ngu Quốc mất, U Quốc cùng Cảnh Quốc còn đang sấp xếp thành quả chiến đấu, lòng dân định, thể dẹp yên thế cục vẫn còn . Ngay lúc , bại binh của Ngu Quốc phân tán khắp nơi, báo , đa bại binh chạy trốn đến U Quốc và Khánh Quốc, gây tinh phong huyết vũ liên tiếp, hành vi phạm tội chồng chất. Nếu như U Quốc trấn an lòng dân, nhất định xuất động binh lực giải quyết tai họa , nhưng mà giặc cỏ tấn công thành, ưu thế lớn nhất của bại binh là linh động, khó để bắt giết. Huống chi U Quốc khác với Nhung Trăn, phần lớn là núi đồi cây cối, càng lợi cho việc ẩn . Đám bại binh dùng chiến thuật giống như mãng phu, thể giằng co vài tháng, cũng thể tới vài năm với nhóm binh U Quốc.”
Mọi đang lâm trầm tư.
“Như ,” Ngư gia , “Nghe thôn xóm huyết tẩy*, dân oán than thấu trời, sợ rằng mấy nước U, Khánh, Cảnh đều sẽ náo động.”
* Huyết tẩy: Tắm máu.
Sóc Vưu bĩu môi : “Chỉ là vài nhóm giặc cỏ mà thôi, thể tạo thành náo động gì cho quốc gia?”
“Nếu chỉ là vài nhóm giặc cỏ, đương nhiên khả năng gây ảnh hưởng lớn như , nhưng nếu một thừa loạn khơi mầm tai họa thì ?”
Sóc Vưu trừng mắt gì.
Mặc Phi thản nhiên : “Giả giặc cỏ, kích động lòng , dấy lên phản loạn.”
Ngư gia gật đầu.
Bách Lý Mặc cũng hiểu , hỏi: “Như , nhóm giả danh giặc cỏ, là ai?”
“Ha ha.” Ngư gia tựa tiếu phi tiếu, “ , sẽ là ai nhỉ?”