“Dạ.”
Lúc mặt trời ngả về phía tây, Vu Việt cho binh lính cắm trại, đó phái mấy đem từng thôn dân g.i.ế.c hại trong , đặt trong hố, tiến hành hoả táng.
Ngọn lửa bốc cháy hừng hực, trong tiếng lốp bốp phảng phất như tiếng c.h.ế.t đang ai oán than, ánh tà dương đỏ như m.á.u chiếu rọi, cho cảm giác vô cùng đè nén.
Mặc Phi lẳng lặng ở một bên, trong mắt dường như cũng một ngọn lửa đang thiêu đốt, nàng đưa tay sờ Ngọc Phù cổ, cảm giác huyệt thái dương âm ỉ đau.
Là oán khí* của những c.h.ế.t vẫn còn lưu nhân gian, thể ngủ yên ?
* Oán khí: Oán hận, căm hận.
Mặc Phi tin thần thánh, nhưng tin tưởng con linh hồn, một khi còn sống, nếu như mang theo chấp niệm* khó thể tiêu tan thì khi chết, chấp niệm sẽ chuyển thành một loại sức mạnh đặc thù, vẫn lưu lạc nhân gian. Có lẽ sống thấy, nhưng thể cảm nhận . Đặc biệt là khi nàng tiếp xúc với khảo cổ, càng tin điều hơn.
* Chấp niệm: đặc biệt cố chấp đối với một , một sự vật hoặc một sự việc nào đó, nếu chấp niệm kéo dài trong một thời gian quá dài sẽ trở thành oán niệm.
Còn nhớ mấy năm , hai đội khảo cổ ngẫu nhiên khai quật hai con búp bê gốm sứ riêng biệt ở hai lăng mộ khác , khi khai quật vẫn còn hảo, màu sắc như mới. Trải qua việc xác định một cách tương đối về triều đại và công nghệ chế tác, phương thức vẽ màu, kích cỡ, v.v…, các chuyên gia đều cho rằng hai con búp bê gốm sứ hẳn là một đôi, vì thế cuối cùng họ quyết định trưng bày chúng nó trong cùng một viện bảo tàng. mà trong nháy mắt, ngay khi đặt chúng gần , đôi búp bê gốm sứ vốn dĩ còn hảo đột nhiên biến thành tro tàn, cùng lúc đó, trong trung phảng phất vang lên hai tiếng ngâm khẽ, thật giống như hai yêu chia lìa ngàn năm, rốt cuộc cũng gặp , cái loại vui sướng , khắc trong lòng nàng một cách sâu sắc, khiến cho nàng cảm giác xúc động rơi lệ.
Nàng lúc những ở đó cảm nhận , nhưng nàng thật sự chấn động. Cũng là , nàng bắt đầu hiểu vì mỗi khảo cổ, thầy của nàng đều niệm tụng kinh văn, đó là một loại tôn trọng và an ủi đối với chết.
“Quan tự tại bồ tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì, chiếu kiến ngũ uẩn giai độ nhất thiết khổ ách….” Dường như là theo bản năng, hai tay Mặc Phi chắp , bắt đầu niệm tụng Tâm Kinh.
Ngọn lửa vẫn thiêu đốt như , nơi chôn cất tịch mịch vắng vẻ, nhiều hơn một âm thanh ngâm .
Vu Việt chậm rãi tới, ở nơi chỉ cách Mặc Phi năm thước, lẳng lặng chăm chú “Hắn”.
Vô bi vô hỉ*, như núi cao, như vực sâu, rõ ràng đang ở mắt, phảng phất như xa cách nơi chân trời góc bể.
* Vô bi vô hỉ: Không đau khổ cũng vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặc Phi đến thử bảy mới dừng , ngẩng đầu lên bầu trời, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Mong cho, c.h.ế.t yên nghỉ.
Hơi xoay , ánh mắt vặn thấy Vu Việt đang yên ở cách đó xa. Nàng hành lễ : “Chủ công.”
Vu Việt gật đầu: “Cũng sắp ăn cơm .”
Mặc Phi sửng sốt một chút, : “ , chúng thôi.”
Vu Việt cất bước phía , Mặc Phi chậm rãi theo .
“Vừa … ngươi cái gì ?” Đột nhiên Vu Việt mở miệng hỏi.
Mặc Phi trả lời: “Là Kinh văn khiến cho c.h.ế.t yên nghỉ.”
Vu Việt trầm mặc một hồi, hỏi: “Ngươi oán trách bổn vương ép buộc mang ngươi theo ?”
“Vì oán trách Chủ công?”
Mê Truyện Dịch
“Bởi vì khiến cho ngươi chứng kiến những việc .”
“Chủ công,” Mặc Phi thản nhiên , “Nếu đang ở trong thời loạn thế, thì bất cứ lúc nào cũng thể gặp những chuyện như , Phù Đồ… Hiểu . Huống hồ, Chủ công cố ý mang Phù Đồ theo, là vì Phù Đồ mau chóng quen với những việc đó ? Không trải qua hoạn nạn, sẽ nhân gian đau khổ, Phù Đồ trở thành vô tri việc trần thế.”
Nàng vẫn rõ ràng, điểm khác biệt lớn nhất của và thời đại chính là quá mức sạch sẽ, cho dù là sự từng trải là khí chất, thiếu sự thử thách của chiến tranh gian khổ, cuối cùng chỉ thể rời bên ngoài thế nhân. Có lẽ điều đặc biệt với khác, nhưng đối với nàng mà thì là một chuyện gì.
Vu Việt chợt dừng chân , xoay về phía Mặc Phi, ánh mắt sâu xa khó hiểu.
Hắn mang theo “Hắn” là “Hắn” trải nghiệm cái gì, chỉ hi vọng giữ “Hắn” ở bên , bảo vệ, quý trọng, như thế là đủ . mà Phù Đồ còn rõ ? “Hắn” hiểu ? Thậm chí còn nghĩ rằng cố ý để “Hắn” trải nghiệm những g.i.ế.c chóc ?