Trong lòng Vu Việt buồn bực thôi, vốn dĩ chỉ mới hoài nghi, hiện tại hầu như thể khẳng định, hóa Phù Đồ thật sự rõ ý nghĩa sâu xa của bầu rượu , “Hắn” chỉ suy nghĩ quan hệ chủ tớ với , “Hắn” nghĩ việc đó là đương nhiên. Thảo nào “Hắn” luôn giữ nghiêm ngặt bổn phận, từng bày tỏ một chút mật nào, thậm chí thỉnh thoảng còn cố ý xa cách.
Hai tay nắm chặt theo bản năng, trong lòng Vu Việt xuất hiện một trận nôn nóng hiểu. Hắn bao giờ là thích nam sắc, nhưng khi Phù Đồ xuất hiện cho đầu tiên xúc động gần gũi một gã nam tử, khi “Hắn” uống xong bầu rượu của , trong lòng thực sự tràn đầy vui mừng, cứ nghĩ là việc chắc chắn nước chảy thành sông*, với mà , lề thói của thế tục đều là vấn đề gì. mà, hóa “Hắn” cái ý tứ .
* Nước chảy thành sông: Khi điều kiện chín muồi, sự việc tự nhiên sẽ thành công.
Phù Đồ là một hiền sĩ, một hiền sĩ luôn giữ trong sạch. Nếu như “Hắn” , cho dù là Vương, cũng thể tùy tiện mà nhục “Hắn”.
Người thật sự là việc lớn thì khôn khéo, việc nhỏ thì hồ đồ. Ngay cả tên mãng phu Sóc Vưu cũng còn , thế mà ngây thơ , hoặc là… Làm bộ như ?
“Chủ công?” Mặc Phi kỳ quái về phía Vu Việt, cảm giác ánh mắt của đến nàng hết sức ghê , như là mang theo tức giận, giống như cả mất mát.
Vu Việt thật kĩ “Hắn” một lúc lâu, cuối cùng chỉ một câu “Đi thôi” xoải bước mà .
Mặc Phi nhíu nhíu mày, cảm thấy điều gì đó, cũng kịp suy nghĩ sâu xa, chỉ cất bước đuổi cho kịp.
Mê Truyện Dịch
Sau khi ăn xong, Mặc Phi trở lều trại nghỉ ngơi mà tiểu binh dựng cho nàng, mà đám Vu Việt thì vẫn còn nghị sự với những tướng sĩ khác bên đống lửa.
Rời nhà bên ngoài, chuyện gì cũng thuận tiện, ngay cả rửa mặt chải đầu cũng chỉ thể qua loa, thậm chí hơn mười ngày nàng còn tắm rửa, dù nàng thể để lộ giới tính , cho nên chỉ thể chịu đựng cảnh dơ bẩn.
Nằm chiếu, Mặc Phi mệt mỏi, nhanh chóng giấc ngủ.
【… Giúp , xin hãy giúp … 】
Trong mơ mơ màng màng, dường như nàng giọng cầu xin ở phía xa xôi, khi khi , từng chữ ai oán thê lương.
“Ai?” Mặc Phi nhíu mày trong lúc ngủ mơ, vô thức đáp .
【 Cứu hài tử của , cứu hài tử của … 】
“Hài tử của ngươi? Hài tử của ngươi ở ?”
【 Ở trong hầm ngầm của ngôi nhà thứ bảy trong thôn, xin hãy nhanh chóng cứu … 】
“Ngôi nhà thứ bảy…”
【 Xin đừng quên … Hài tử của … Ta … 】
“Đợi chút, ngươi là ai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
…
Mặc Phi mở bừng mắt , bốn phía xung quanh yên tĩnh, ngoại trừ nàng thì chẳng còn ai khác nữa. Bên ngoài lều trại vài tia nắng xuyên , hóa trời sáng .
Xoa xoa cái trán chút đau đớn, tự mơ một giấc mơ kì quái, trong mơ cái gì? Không nhớ rõ lắm, chỉ điều hình như quan trọng…
Mặc Phi sửa sang y phục lều trại, những còn của doanh địa gần như đều dậy, nàng quanh bốn phía, đó cùng những còn bờ suối rửa mặt một chút.
Trong quân đội thói quen ăn bữa sáng, khi thu xếp xong thì chuẩn nhổ trại.
Hành lý của Mặc Phi ít, cũng gì cần dọn dẹp, thừa dịp những còn còn đang thu xếp, nàng một trong thôn.
Vốn dĩ nơi chôn cất hỏa táng san bằng, ngày hôm qua còn như một thôn xóm địa ngục, lúc chỉ còn sót vẻ tiêu điều.
“Phù Đồ.” Giọng Vu Việt truyền đến từ phía .
Mặc Phi hành lễ : “Chủ công.”
“Đừng , chuẩn khởi hành .”
“Dạ.” Cuối cùng Mặc Phi đầu liếc mắt một cái, đó thì theo Vu Việt khỏi thôn.
Ngôi nhà thứ bảy…
Ngay khi sắp khỏi thôn, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một tin tức như .
Ngôi nhà thứ bảy?
Mặc Phi dừng bước chân , ánh mắt đảo qua từng ngôi nhà một, theo bản năng đếm .
Là ở đây. Nàng nhịn bước đến bên ngoài ngôi nhà , vẻ mặt chút hoảng hốt.
“Phù Đồ?” Vu Việt đột nhiên thấy phía , khi kĩ mới phát hiện “Hắn” đến bên cạnh một ngôi nhà.
Vu Việt tới hỏi: “Làm ?”
“Bên trong…Có .”
Vu Việt nhíu nhíu mày, hiệu cho vệ bên xem xét. Ngày hôm qua khi thu thập thi thể, binh lính đều lục soát khắp trong ngoài, hẳn là quên cái gì. Vì Phù Đồ cho rằng ngôi nhà còn ? Thậm chí “Hắn” còn tiến phòng ở.