Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 89: Phù Đồ Nữ Tướng



* Vô tri vô giác: Không gì, cảm nhận gì.

“Thái tử điện hạ.” Lúc , một giọng truyền đến từ phía .

Lệ Thần vẫn nhúc nhích, cứ như là .

Người tới chậm rãi vòng đến mặt , hành lễ : “Tại hạ Giang Nhiễm, bái kiến Thái tử điện hạ.”

Lệ Thần nâng mắt lên, lạnh lùng : “Bổn vương nhận ngươi, ngươi là môn hạ khách khanh của Lệ Kiêu. Ngươi tới gì? Là Lệ Kiêu phái ngươi tới để chê bổn vương ?”

“Không, Thái tử điện hạ đừng hiểu lầm.”

“Đừng gọi bổn vương là ‘Thái tử’, bổn vương sớm ‘Thái tử’.”

Giang Nhiễm , lắng , : “Được , điện hạ, quả thật Giang Nhiễm tới đây là một chút vị Đại Vương Tử cao quý ôn nhã ngày xưa, đến giờ, cuối cùng rơi kết cục gì?”

Trong mắt Lệ Thần hiện lên oán hận, ánh mắt Giang Nhiễm như thiên đao vạn quả*.

* Thiên đao vạn quả: Róc từng miếng thịt, xương khỏi phạm nhân thành nghìn, vạn mảnh. @@

Giang Nhiễm thèm để ý chút nào, tiếp tục : “Tại hạ rõ, một kiêu ngạo như ngài, chịu vũ nhục như thế mà vẫn còn tham sống sợ c.h.ế.t ?”

Lệ Thần gắt gao cắn răng, nhưng mà chỉ chốc lát, khóe miệng chảy vết máu. Hắn gằn từng chữ: “Ngươi, cút, cho, bản, Vương!”

“Tại hạ sẽ .” Giang Nhiễm , “Chỉ điều, điện hạ thật sự cam chịu sống trong sỉ nhục như ư? Ngài thật sự cho rằng tạm thời nhân nhượng vì lợi ích cục như thế, thể giữ huyết mạch của ?”

Ánh mắt Lệ Thần sắc bén: “Ngươi ý gì?”

“Lấy sự tàn bạo của Nhị Vương Tử, sẽ nương tay với khác ?”

“Bằng còn thể như thế nào nữa?” Lệ Thần đột nhiên cả giận , “Chỉ là một tên tù nhân, còn thể cái gì?”

Giang Nhiễm khom nhỏ: “Ngài còn lựa chọn.” Nói xong, lấy từ trong lòng một cây chủy thủ, nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh tay Lệ Thần.

Lệ Thần cây chủy thủ, sang Giang Nhiễm, cảnh giác : “Rốt cuộc thì ngươi là ai?”

“Tại hạ là môn hạ khách khanh của Nhị Vương Tử, ngài ?”

Mê Truyện Dịch

“Ngươi cho rằng bổn vương là kẻ ngốc ?” Lệ Thần lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nói như thế .” Giang Nhiễm , “Tại hạ khinh thường hành vi vô sỉ của Nhị Vương Tử, cũng nhẫn tâm điện hạ chịu đựng cảnh vũ nhục . Huống hồ, Nhung Trăn Vương đến Vương đô, điện hạ chắc cơ hội đánh một trận cuối cùng.”

“Vu Việt đến ?”

“ .”

Lệ Thần về phía chủy thủ, trầm mặc.

“Lựa chọn như thế nào, đều là quyết định của chính điện hạ, tại hạ cáo từ.” Giang Nhiễm hành lễ xong, cáo từ rời .

Lúc là buổi tối thứ tư Vương đô, mặt ngoài như vẫn bình tĩnh gợn sóng như cũ. Mặc Phi bước hành động tiếp theo của Vu Việt, cũng Minh Hàn kế sách gì, chỉ là đôi khi cảm thấy, kỳ thật đám cổ nhân đáng sợ.

Xách đèn lồng, Mặc Phi chậm rãi về phòng , khi ngang qua đình viện, đột nhiên phát hiện trong đình đang , chính là Vu Việt đang uống rượu một ánh trăng.

Mặc Phi cũng định tiến lên chào hỏi, xoay lặng yên rời , ai ngờ Vu Việt ngẩng đầu lên, gọi nàng: “Phù Đồ, đây.”

Dừng một chút, Mặc Phi nhận mệnh tới trong đình, hành lễ : “Chủ công.”

“Ngồi .”

Mặc Phi vẫn xuống như cũ, lúc mới phát hiện bàn đá bày ba ly rượu, ngoài cái Vu Việt đang cầm trong tay , hai cái khác đang lẳng lặng đặt ở hai bên.

“Chủ công hẹn với nào ?” Mặc Phi hỏi.

Vu Việt thản nhiên nàng một cái, : “Ngươi là ?”

Mặc Phi im lặng.

“Đến, bồi bổn vương uống vài chén rượu.” Vu Việt đưa cho Mặc Phi một cái chén rượu khác hai chén rượu , đó cụng ly với nàng, uống một ngụm hết sạch rượu trong tay.

Thời đại , độ của rượu cũng cao lắm, nhưng mà cách uống giống như Vu Việt cũng thực dễ dàng say đấy!

Mặc Phi uống một ngụm nhỏ, yên lặng Vu Việt. Hôm nay, nam nhân dường như chút khác thường, trong ánh mắt mang theo tịch mịch đau thương.

Mặc Phi thu hồi ánh mắt, mở miệng hỏi cái gì. Nàng đoán Vu Việt khẳng định đang phiền não về thế cục Vương đô, Minh Hàn dự tính việc như , hiển nhiên tất cả đều nắm chắc trong tay. Như , điều duy nhất cho đau buồn, chỉ thể là chuyện cá nhân riêng tư của .

Chuyện riêng tư của khác, đặc biệt là chuyện riêng tư của Vu Việt, nhất là nàng chẳng quan tâm.

Hai cứ yên lặng đối diện như , Vu Việt điên cuồng uống một ly một ly, khi Mặc Phi mới uống nửa chén, rót nửa bầu. Nhìn mặt bàn đá trưng bày hơn mười cái bầu rượu, khi nàng đến đây, chỉ sợ Vu Việt uống ít .