Đột nhiên nhịn nữa, Mặc Phi khuyên nhủ: “Chủ công, uống nhiều rượu sẽ hại đến thể.”
“Tối nay khác.” Vu Việt thản nhiên , “Chỉ tối nay, bổn vương say.”
Trong mắt toát quá nhiều tâm tình, giống với vẻ lạnh như băng ngày xưa, Mặc Phi thấy cũng chút khó chịu.
Một nam nhân như , chỉ sợ gánh vác nhiều bí mật khác ! Nàng cũng rằng, chính là đêm nay, Vu Việt một Vương cung gặp Chiếu Vương, giải quyết xong cừu hận hơn mười năm của .
Trong lòng Mặc Phi thở dài một tiếng, theo Vu Việt uống một ngụm rượu.
Có lẽ là do bóng đêm quá , xung quanh quá yên tĩnh, hai cô đơn, tiếng động truyền đến bi thương…
Hai cứ như , một ly , một ly uống, cho đến khi bộ rượu uống hết, Vu Việt say gục bàn đá. Một nam nhân tự gò bó chính như , hề phòng , say ngã mặt nàng.
Mặc Phi uống thật sự kiềm chế, cuối cùng cũng cũng chỉ mới uống hai, ba chén mà thôi.
Nàng gọi thị vệ tới, chuẩn đưa Vu Việt trở về phòng nghỉ ngơi. Ai ngờ, nàng dậy phát hiện tay áo của Vu Việt gắt gao túm chặt trong tay, dùng sức kéo vài cái, thành công. Bất đắc dĩ, tiên Mặc Phi đành cùng thị vệ, một trái một , nâng Vu Việt trở về phòng.
Đem đặt ở giường xong xuôi, Mặc Phi với thị vệ: “Ngươi gọi hai đây hầu hạ Chủ công.”
Mê Truyện Dịch
“Dạ.” Thị vệ đáp , khi rời còn cổ quái ống tay áo túm chặt của Mặc Phi.
Nhìn trong phòng còn khác, Mặc Phi xổm xuống, dùng sức tách ngón tay Vu Việt , chỉ điều, quả thực là giống như kìm sắt , sứt mẻ chút nào.
Cũng thể để cho nàng bồi một đêm nay với chứ! Hay là, cởi áo ngoài ? Cái , bên ngoài một đoàn thị vệ và hầu, bao nhiêu con mắt chòng chọc, nàng mặc một áo mỏng, từ trong phòng Vu Việt…
Mặc Phi lập tức bỏ qua ý tưởng . Tầm mắt chuyển qua ống tay áo túm, nàng nghĩ, là cắt . Trên nàng vặn mang theo d.a.o quân dụng. Mặc Phi lấy d.a.o quân dụng từ trong lòng , rút vỏ cắt xuống.
Đợi chút, đây là… Đoạn tụ? Đột nhiên dừng động tác , tại thời điểm thích hợp , nàng thể nhớ tới điển tích “Đoạn tụ”, đồn Hán Ai Đế bởi vì đành lòng quấy rầy Đổng Hiền đang nắm lấy ống tay áo của mà ngủ, cho nên rút kiếm cắt đứt ống tay áo của chính , đây là một loại tình ý như thế nào chứ!
Nhìn d.a.o quân dụng trong tay một chút, Mặc Phi âm thầm nhạo, chẳng qua chỉ thoát mà thôi, suy nghĩ nhiều như gì? Huống chi, nơi căn bản “Đoạn tụ” ý nghĩa gì, thật sự nàng là lo sợ .
Nghĩ đến đây, Mặc Phi do dự nữa, dùng d.a.o cắt ống tay áo xuống.
Thiếu mất một đoạn tay áo còn đỡ mất mặt hơn so với việc bắt qua đêm ở chỗ , hoặc là mặc nội y ngoài chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa thu hồi d.a.o quân dụng, thấy hai hầu đến.
Mặc Phi dặn dò : “Chủ công say, các ngươi hãy chăm sóc cho .”
“Dạ.” Hai đáp.
Mặc Phi gật gật đầu, xoay liền chuẩn rời , đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng nỉ non khẽ gọi: “Phù Đồ…”
Mặc Phi đầu , chỉ thấy Vu Việt vẫn còn đang ngủ say như cũ, chỉ điều chau mày, dáng vẻ cực kì thoải mái. Ngừng một hồi, Mặc Phi thấy động tĩnh khác nữa, liền lắc lắc đầu, rời khỏi ngủ phòng của .
“Hả? Trên tay chủ nhân đang túm vật gì ?” Một nhỏ giọng .
“Đây là vải dệt cắt xé xuống mà.”
“Xem màu sắc, hoa văn, hình như là từ y phục của Phù Đồ đại nhân…”
“Ngươi như … Hình như thấy ống tay áo của Phù Đồ đại nhân mất một đoạn.”
“A? Chẳng lẽ là Chủ công kéo xuống?”
“Rất thể, Chủ công và Phù Đồ đại nhân…”
“Ai nha, , cẩn thận, họa là từ miệng mà đấy.”
“Nói …”
Mặc dù hai thêm cái gì nữa, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng ái như cũ.
Mặc Phi dù như thế nào cũng thể nghĩ tới, phiên bản “Đoạn tụ” ở dị thế , sẽ bởi vì nàng và Vu Việt mà lưu danh thiên cổ…
Cuối mùa xuân năm Khải Tuất thứ bốn mươi, Thái tử Lệ Thần thể chịu nổi nhục nhã, giận dữ ***** Nhị Vương Tử ở giường.
Đồng thời trong cung, hầu phát hiện chiếu chỉ của Chiếu Vương, phế Thái tử, giáng Nhị Vương Tử thứ dân, cũng đem truyền đế vị cho Lệ Cù, đứa con trai của Lệ Thần, Nhung Trăn Vương Vu Việt mặt nhiếp chính.
Đại Vương Tử Lệ Thần ý chỉ, vui vẻ chịu chết. Thân chịu nhục nhã, thể lưu trong sử sách.