Nếu như nông, thương pháp tôn sùng, theo mẫu cả nước thì việc biên soạn 《 Tứ Khố thư 》 trở thành việc chỉ ở Nhung Trăn, một lượng lớn tài sĩ tập trung như thế, đổi cục diện võ phong* quá thịnh ở Nhung Trăn. Giấy sản xuất ở Nhung Trăn cũng cho những nhóm tài sĩ mừng rỡ như điên, bọn họ bắt đầu vứt những thẻ tre ban đầu, lấy tốc độ cực nhanh quen thuộc với giấy .
* Võ phong: Phong trào thịnh võ.
Chỉ điều cung đủ cầu, mắt, giấy mới chỉ phổ biến rộng rãi ở những nơi phụ cận của Nhung Trăn, những thành thị còn đều chỉ xuất hiện chút ít.
Nhóm Vu Việt trở ranh giới Nhung Trăn, khi còn cách chủ thành hơn mười dặm, Vu Việt cùng hơn trăm hắc thiết kỵ tính cả Minh Hàn cùng đến quân doanh , mà Mặc Phi và vài văn sĩ thì trực tiếp tới chủ thành.
Đi tới bên trong thành, nhanh Mặc Phi cảm nhận sự biến đổi của nơi , trong lòng vui sướng nhiều, cũng thể chút tự hào, sở học của ở thời đại , cũng thể thành tựu.
Nếu như Mặc Phi chỉ là vui sướng thì mấy văn sĩ còn ở phía nàng là kinh ngạc, đối với tình huống Nhung Trăn, hầu hết bọn họ đều rõ ràng, đất rộng mà thưa, dân hung hãn, kinh tế bình thường, điều còn là khi Vu Việt phong Vương mới từ từ chiều hướng , nhưng cũng chỉ thể so với những thành thị tầm trung, ai thể nghĩ , chỉ một năm ngắn ngủi biến đổi to lớn như thế?
Những điều đó, đều là công lao của nam tử mắt ư?
“Hả? Chẳng lẽ vị công tử tóc ngắn đang cưỡi ngựa là chính là Phù Đồ thường trong lời đồn ?” Lúc , cách đó xa truyền đến một giọng ngạc nhiên.
“Ở ? A, đúng là Phù Đồ , trở .”
“Là Phù Đồ ?”
“Phù Đồ…”
Xung quanh ngay lập tức xôn xao một trận, những nam tử ăn mặc kiểu văn sĩ đều chen đến xem phong thái của vị danh sĩ một .
Mặc Phi dự đoán thanh danh của vang như thế, cũng nghĩ tới, cũng một ngày vây xem như , may mắn là nàng mặt than, lúc nào cũng thể bảo trì bình tĩnh, nếu sợ rằng sẽ trấn định mất.
Mấy phía nàng còn chút tự nhiên, tuy rằng là bọn , nhưng mắt bao như thế, áp lực lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặc Phi suy nghĩ, đột nhiên nhảy xuống ngựa, hướng tới chào từng nhóm tài sĩ một.
Vừa mới tới bên ngoài thành, chủ yếu là dân chúng bình thường, bọn họ cũng sẽ chú ý ngang qua là ai, cũng sẽ coi trọng lễ nghi như , cho nên Mặc Phi thể tùy ý. nhóm tài sĩ khì khác, hầu hết sở học của bọn họ đều chút thành quả, trong tính cách mang theo ngạo khí, coi trọng sự chênh lệch nhiều. Như , nàng vẫn cứ lưng ngựa thì lắm.
Biểu hiện của Mặc Phi cho nhóm tài sĩ xung quanh nhất thời cảm thấy tôn trọng, trong lòng khỏi sinh thiện cảm, cho dù cho rằng nhận đúng là Mặc Phi, cũng thể phong thái thuyết phục.
Trở Phủ Nhung Trăn là một phen giao tế xã giao nữa, đám Bách Lý Mặc đều đến ân cần thăm hỏi, cũng hi vọng nàng nhanh chóng gia nhập quá trình thẩm duyệt 《 Tứ Khố thư 》, đối với việc Mặc Phi đột nhiên rời , trong lòng vài vị đều chút oán thầm, chẳng qua ngại tác phong của Vu Việt, bọn họ dám gì thêm.
“Phù Đồ, ngươi quá mức đấy!” Một giọng truyền đến từ bên ngoài phòng.
Vừa định nghỉ ngơi cho một chút, Mặc Phi đành thở dài, về phía tới.
Vẻ mặt Cô Hạc tức tối, tới phịch xuống bên Mặc Phi, : “Sao ngươi thể cứ biến mất mà chẳng câu nào như ? Ngươi như , nếu như ngươi là , mà chịu nổi đây?”
“Xin .” Mặc Phi , “Thực sự là quá đột ngột, kịp thông báo cho ngươi.”
Cô Hạc vẫn tức giận: “Ngươi , nếu lấy tin tức từ tên Thẩm Bạc , truy lùng ngươi ngàn dặm .”
Mặc Phi rót cho chén nước, : “Trời nóng, giảm nhiệt .”
Cô Hạc uống một ngụm cạn sạch, tiếp tục thuyết giáo: “Đại nhân, thể đừng nữa , bằng cái phận bảo hộ của thể bỏ đấy.”
Mê Truyện Dịch
Mặc Phi gật đầu, sang chuyện khác: “Tình huống của Mặc Thương như thế nào ?”
Đứa nhỏ Mặc Phi cứu trở về , khi vượt qua hoảng sợ lúc ban đầu, ở bên nàng dần dần khôi phục chút sức sống, tuy rằng vẫn chuyện gì như cũ, nhưng ít nhất cũng còn sợ hãi xa lạ, cho nên đó Vu Việt phái đưa về Nhung Trăn .