Phù Dung Trong Tuyết

Chương 1: CHƯƠNG 1



A tỷ yêu vị hôn phu của ta.

Để có được Tống Sơ Niên, nàng ta tìm người làm ô nh//ục ta, cùng phụ thân bán ta vào Vương phủ làm thiếp.

Ta đi cầu Tống Sơ Niên cứu ta, nhưng chàng lại sai người ném ra một câu nói: "Nàng đã dơ bẩn, sao xứng với ta?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Cuối cùng ta bị giày vò hai năm trong Vương phủ, chịu đủ mọi sự ức h//iếp, chếc tại bãi tha ma giữa tuyết lớn ngập trời.

Trọng sinh một đời, a tỷ lại mời ta uống rượu: "Đây là rượu đào hoa muội yêu thích nhất."

Ta nhận chén rượu, uống một hơi cạn sạch. Rượu này đã bị hạ dược, ta biết.

Nhưng ta đã trọng sinh, a tỷ lại không hay biết.

--- 1 ---

Đêm trước lễ cập kê, Khương phủ treo đèn lồng lớn, một cảnh tượng vui vẻ tưng bừng.

Toàn kinh thành đều biết, thứ nữ được Khương đại nhân yêu thương nhất, Khương Tuyết Dung, tức ta, ngày mai sẽ đón một buổi tiệc lễ cập kê long trọng nhất.

Trăng lên đầu cành, a tỷ Khương Vũ Phù xách hộp đồ ăn đến viện của ta: "Tỷ tỷ đặc biệt mang rượu đào hoa muội yêu thích nhất đến, để chúc mừng muội."

A tỷ như thường lệ véo nhẹ đầu mũi ta, cười đầy vẻ cưng chiều.

Ta cũng như trước đây ôm cánh tay nàng làm nũng: "Vẫn là a tỷ thương ta nhất."

Rượu và thức ăn dọn lên bàn, Khương Vũ Phù dặn dò nữ tỳ trong phòng ta: "Yên Nhi, Thúy La, các ngươi đến viện của ta lấy quà mừng ta đã chuẩn bị cho Tuyết Dung." Rồi nàng lại sai các hạ nhân khác lui ra, "Hôm nay ta sẽ đích thân hầu hạ nhị cô nương của chúng ta."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta ngồi trước bàn ăn củ sen nhồi nếp, nhìn nàng bận rộn bố trí khắp nơi.

Uống hai ba chén rượu xong, Yên Nhi và Thúy La vẫn chưa thấy trở về.

Ta đỡ trán thấy hơi khó chịu: "A tỷ, rượu này dường như không đúng vị, đắng lắm, uống chưa bao nhiêu mà đã thấy choáng váng."

Trong mắt Khương Vũ Phù lóe lên một tia vui sướng, nàng lại giúp ta rót thêm một chén rượu: "Muội muội ngốc của ta, muội còn nhỏ, không hiểu trăm mùi vị nhân sinh không sánh bằng một chữ 'khổ'."

Trong lòng ta cười lạnh, ta sao lại không hiểu? Kiếp trước ta đã sống quá đỗi khổ sở rồi.

Cho nên kiếp này, ta cũng muốn cho ngươi nếm thử nỗi khổ này đi.

Ta tính toán thời gian cũng đã gần đủ, liền lảo đảo đứng dậy: "Ta, ta đi xem hai nha đầu kia sao vẫn chưa về, nhất định là nhân cơ hội này mà lười biếng."

Khương Vũ Phù thấy vậy lập tức tiến đến đỡ ta, trong mắt nàng tràn đầy ý cười nắm chắc phần thắng, nhưng còn chưa kịp bước tới bên ta, thân thể nàng đã mềm nhũn rồi ngã xuống.

Ta thu lại vẻ mơ màng trong đáy mắt, cười rồi ngồi xuống, nhìn nàng với vẻ bề trên: "A tỷ đã đặc biệt bày ra cục diện này, vậy tối nay xin hãy tận hưởng cho thật tốt, chớ lãng phí công sức bày đặt và tấm lòng của muội muội này nhé."

Khương Vũ Phù mặt đầy hoảng loạn, ôm n.g.ự.c muốn kêu cứu, nhưng đã không thể phát ra tiếng nào.

Không lâu sau, nàng liền hôn mê bất tỉnh.

Yên Nhi và Thúy La đẩy cửa bước vào, hợp sức khiêng nàng lên giường, sau khi cởi bỏ y phục của nàng, ba người chúng ta ẩn mình trong ẩn các, lẳng lặng chờ người đến.

......