--- 2 ---
Khương Vũ Phù có nằm mơ cũng không ngờ, ta lại trọng sinh vào sáng sớm hôm nay.
Ta đã chuẩn bị sẵn thuốc giải và cùng Yên Nhi, Thúy La uống vào, lại chuẩn bị thêm mê dược cho Khương Vũ Phù.
Kiếp trước Yên Nhi và Thúy La bị mê man, ngày hôm sau lại bị phụ thân lấy tội danh "ác bộc" mà đánh chết.
Kiếp này, các nàng sau khi bị nhốt vào nhà củi, đã nhân cơ hội mà trốn thoát.
Khương phủ náo nhiệt phi phàm, không ai chú ý đến sự bất thường trong viện của ta.
Không lâu sau, có tiếng gõ cửa rất nhẹ vang lên, rồi cửa được đẩy ra, ta nghe thấy có người nói: "Mời Vương gia tận hưởng thật tốt."
Giọng nói này ta nhận ra, là tiểu tư bên cạnh phụ thân.
Người được gọi là Vương gia chính là tiểu nhi tử được Thái hậu yêu thương nhất, Tần Mục, cũng là Vương gia ác bá khét tiếng nhất kinh thành.
Trong phòng tối om, Tần Mục không hề phát hiện người trên giường không phải là ta.
Hắn dứt khoát cởi bỏ y phục, lao lên giường chui vào trong chăn lông bọc Khương Vũ Phù: "Tiểu mỹ nhân, khiến bổn vương nhớ c.h.ế.t đi được, hôm nay cuối cùng cũng lọt vào tay bổn vương rồi. Bổn vương sẽ dạy nàng vui vẻ một phen."
"Ngày thường cứ làm ra vẻ khuê các, chẳng qua chỉ là thứ nữ, lại bày đặt ra vẻ ta đây."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Tốn của bổn vương hai mươi vạn lượng, cuối cùng cũng có được nàng."
Những lời dơ bẩn này rót vào tai ta, trong lòng ta như có một ngọn lửa, thiêu đốt đến đau lòng.
Kiếp trước ta vốn tưởng chỉ là Khương Vũ Phù hại ta.
Nàng ta mê man ta, rồi để Tần Mục làm ô nhục ta, ngày hôm sau liền bị phát hiện ngay tại chỗ, phụ thân tức giận tột độ sau đó đưa ta đến Vương phủ, đuổi ta ra khỏi nhà.
Ta vẫn luôn không hiểu, vì sao phụ thân không chịu nghe ta giải thích, vì sao chưa từng đến thăm ta.
Sau này ta mới hiểu, màn kịch hãm hại ta này, Khương Vũ Phù nhằm vào Tống Sơ Niên, còn phụ thân, thì bị hai mươi vạn lượng bạc trắng mua chuộc.
Ta còn đang nghĩ về kiếp trước, chợt cảm thấy tay mình ướt át có giọt lệ rơi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Yên Nhi khóc rồi, nàng ấy thương ta quá mà rơi lệ.
Thúy La ghì chặt tai ta không cho ta nghe.
Ta khẽ nắm tay hai người, ý bảo ta không sao.
Mỗi một chữ Tần Mục nói ra, đều như một con dao, cứa vào lòng ta, m.á.u chảy rỉ rả, thấm vào ngũ tạng lục phủ, đau đến nỗi ta gần như không thở nổi.
Cuối cùng, nhẫn nhịn cho đến khi hắn xong việc, ngủ say, ta cùng Yên Nhi, Thúy La từ cửa sổ sau lật ra ngoài, lợi dụng màn đêm rời khỏi phủ.
--- 3 ---
Chúng ta một đường vội vã đến Chu phủ, đích nữ Chu phủ Chu Mạt Như là mật hữu của ta, cũng là người duy nhất ta có thể tin tưởng hiện tại.
Đến Chu phủ, ta kể rõ chuyện tối nay, Mạt Như tức đến mức đập vỡ hai cái đài nến bằng ngọc: "Quá hỗn xược rồi, thật sự quá hỗn xược. Sao lại có người phụ thân bán con gái và người tỷ tỷ hại muội muội như vậy. Ngày thường nàng ta đối xử với muội tốt đến thế, hóa ra đều là giả vờ."
Phải đó, sao lại có người phụ thân bán con gái mình chứ?
Kiếp trước Tần Mục muốn ta làm thiếp, phụ thân biết ta thà c.h.ế.t cũng không đồng ý, nhưng ông ta lại rất để tâm đến hai mươi vạn lượng Tần Mục đưa. Cho nên khi Khương Vũ Phù đề nghị mê man ta, làm cho gạo sống nấu thành cơm chín, ông ta không hề phản đối.
Nếu ta vì sĩ diện mà buông xuôi chấp nhận, liền như ý ông ta.
Nếu ta không chịu, ông ta liền đoạn tuyệt quan hệ với ta, lại còn có thể có được danh tiếng "trị gia nghiêm cẩn". Ta không có chỗ dựa mẫu tộc, liền trở thành vật trong tay Tần Mục, không thể nào chống lại hắn.
Tần Mục cũng rất bằng lòng với chủ ý này, dù sao danh tiếng của hắn cũng không thể tồi tệ hơn được nữa, hắn chưa từng để tâm, hắn chỉ muốn có được ta mà thôi.
Thế là một hồ rượu đào hoa, phụ thân có được tiền, a tỷ loại bỏ tình địch, hai người thân cận nhất mà ta tin tưởng, lại liên thủ đẩy ta vào nhân gian luyện ngục.
"Cô nương, nếu khó chịu thì cứ khóc ra đi." Thúy La thấy ta không nói gì, nắm tay ta nghẹn ngào nói.
"Những lời ấy, dơ bẩn tột cùng, may mà cô nương của chúng ta thông minh lường trước được, chuẩn bị thuốc giải từ trước, mới bảo toàn được thanh bạch."
Ta nhìn Thúy La, trong lòng chợt thấy khó chịu.
Nha đầu ngốc của ta vẫn còn đau buồn vì ta phải nghe những lời dâm tục ấy, lại không biết kiếp trước hai năm ở Vương phủ, những lời này đối với ta đều là chuyện thường ngày.
Ta nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ của Thúy La: "Không sao đâu, cô nương ta không phải vẫn đang ngồi đây bình an vô sự sao. Người khác hại chúng ta, chúng ta đánh trả lại là được."