Phù Dung Trong Tuyết

Chương 10



Tống Sơ Niên nói đoạn nước mắt đã rơi xuống, ta nhìn dáng vẻ ấy của chàng, lòng cũng quặn đau.

 

"Ta đưa nàng về mộ tổ Tống gia, ôm nàng cùng vào quan tài, ta đã nói dù ngàn khó vạn hiểm, sinh lão bệnh tử, ta cũng phải cưới nàng về làm dâu Tống gia ta."

 

"Là ta không tốt, ngày đó không về sớm hơn, không cứu được nàng. Vì thế ta nghĩ, ít nhất con đường hoàng tuyền ta cũng phải cùng nàng đi."

 

Ta nghe Tống Sơ Niên kể, không biết từ lúc nào đã lệ rơi đầy mặt.

 

Chàng ấy thế mà lại vì ta mà tuẫn tình.

 

Hóa ra bóng trắng ta thấy trong tuyết, là chàng.

 

Ta chợt hiểu ra vì sao ngày đó bên ngoài Tống phủ, khi chàng nhìn thấy ta lại hoảng loạn đến thế mà không giữ thể diện, vì sao lại ôm lấy ta giữa chốn đông người.

 

Thì ra, là như vậy.

 

--- Chương 14 ---

 

Hóa ra thiếu niên lang ta yêu mến, chưa từng ghét bỏ ta, chàng vẫn luôn tin tưởng ta.

 

Trên đường về nhà, ta vẫn luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Sơ Niên, tận tâm cảm nhận hơi ấm nơi lòng bàn tay chàng. Tống Sơ Niên nhận ra cảm xúc của ta, ôm chặt lấy ta, tựa cằm lên vai ta: "Tuyết Dung, đừng sợ, lần này ta tuyệt đối sẽ không buông tay nàng."

 

Chúng ta cứ thế ôm nhau suốt quãng đường, cả hai đều không nói lời nào, nhưng ta lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

 

Ta ôm thiếu niên ta yêu mến, chàng cũng yêu mến ta như vậy.

 

Chỉ là, trước khi ta an tâm tận hưởng niềm vui này, ta phải xử lý những kẻ chướng mắt kia đã.

 

Tống Sơ Niên tựa như con giun trong bụng ta, luôn biết ta đang nghĩ gì.

 

Chàng rảnh tay xoa xoa đỉnh đầu ta: "Ta đã nghĩ ra cách để kéo Tần Mục xuống ngựa rồi."

 

Bài Luận Thuyết Trị Quốc này ra đời sớm hơn hai năm, Thánh thượng trên triều đình khen ngợi không ngớt, để Tống Sơ Niên tùy ý lựa chọn chức quan.

 

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Chàng đã chọn chức Hình Bộ Thượng Thư.

 

Quan mới nhậm chức thường đốt ba ngọn lửa, ngọn lửa đầu tiên đốt cháy chính là những vụ án cũ đã bị ém nhẹm.

 

Những vụ án quan lại bao che cho nhau từ trước kia đều được chàng lần lượt lật lại, từng vụ một dâng sớ xin Thánh chỉ điều tra xử lý.

 

Thánh tâm đại duyệt, khen chàng là Bao Thanh Thiên chuyển thế.

 

"Có Tống ái khanh ở đây, triều ta còn lo gì không hưng thịnh?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lời là Thánh thượng tự mình nói ra, vì vậy khi Tống Sơ Niên cuối cùng liệt kê đủ mọi tội trạng của Tần Mục thành cả một quyển sách, Thánh thượng cũng không thể nào bao che cho người đệ đệ này nữa.

 

Thiên tử phạm pháp còn cùng tội với thứ dân, huống chi là vị Vương gia bình thường chuyên làm điều ác này?

 

Thánh thượng không thể nào nhắm mắt làm ngơ thêm nữa, các quan viên bên dưới đều đang dõi mắt theo dõi.

 

Cuối cùng Hình Bộ định tội, tuyên án Tần Mục mười hai tội c.h.é.m đầu, mười tám tội lưu đày.

 

Khi Tống Sơ Niên kể những điều này cho ta nghe, ngữ khí của chàng rất bình tĩnh: "So với những gì nàng phải chịu đựng, hắn ngược lại lại quá dễ dàng, đao c.h.é.m xuống, tội nghiệt của hắn liền kết thúc."

 

Ta khoác tay chàng an ủi: "Trước khi hành hình, Thánh thượng sẽ đến thiên lao ư?"

 

Thánh thượng long thể quý giá, đương nhiên sẽ không đi.

 

Nhưng ta có thể đi.

 

Tần Mục đeo xiềng xích ngồi trên chiếu cỏ nhìn ta, cười vẫn vẻ lẳng lơ: "Tiểu mỹ nhân, nàng không nỡ để ta chết, nên đến thăm ta ư?"

 

Ta không thèm để ý đến hắn, trực tiếp sai người dội nước đá lên người hắn.

 

Hắn rũ rũ mái tóc ướt sũng cười nói: "Sảng khoái, trời còn đang nóng, đúng là cần loại nước đá này để giải nhiệt."

 

Nhưng sau khi mười mấy chậu nước đá dội xuống, hắn dần dần không còn bình tĩnh được nữa.

 

Hắn gầm lên với ta: "Ngươi có biết bổn Vương là ai không? Dám đối xử với bổn Vương như vậy?"

 

Vẫn không có ai để ý đến hắn.

 

Nước dội đủ rồi, ta rắc đầy muối lên người hắn, trói c.h.ặ.t t.a.y chân hắn lại.

 

Đêm nay, hắn sẽ vừa lạnh vừa ngứa, nhưng chỉ có thể nhịn.

 

Từ thiên lao đi ra, Tống Sơ Niên vẫn luôn không nói gì, qua thật lâu, chàng đột nhiên ôm lấy ta, rồi khóc.

 

"Hắn trước đây đã đối xử với nàng như vậy, phải không?"

 

Ta cắn cắn môi: "Chỉ là một phần nhỏ nhoi."

 

Tống Sơ Niên khóc càng dữ dội hơn, chàng ôm lấy ta không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi, Tuyết Dung, là ta đã trì hoãn, hại nàng phải chịu hai năm tội khổ. Đều là ta không tốt, đều là lỗi của ta."

 

Ta vừa lau nước mắt vừa không ngừng an ủi chàng: "Là do chính ta không cẩn thận, trúng kế của Khương Vũ Phù, không trách chàng, thật sự không trách chàng."