--- Chương 12 ---
Buổi chiều, ta ngồi bên hồ hóng gió, từ xa đã thấy Triệu thị mặt mày tái mét như tro tàn.
Phụ thân đã trách mắng bà ta, nói: “Nữ nhi đã gả đi như nước đã hất ra, là do nàng ta tư tình gây ra hậu quả hôm nay, nàng nên đi cầu Phật niệm kinh mong Vương phủ có thể giữ lại mạng sống cho nàng ta. Sau này đừng nói chuyện muốn đón nàng ta về nữa, nếu truyền đến Vương phủ, nàng và ta ai có thể đối phó?”
Triệu thị trong lòng rõ ràng, Tần Mục giữ Khương Vũ Phù lại, một là để moi bạc từ phụ thân, hai là vì Khương Vũ Phù đã làm hỏng việc, hắn giữ lại Khương Vũ Phù để trút giận.
Giờ đây phụ thân đã từ bỏ Khương Vũ Phù, số phận của Khương Vũ Phù một cái nhìn đã thấy rõ kết cục.
Đi ngang qua hồ, Triệu thị nhìn chằm chằm ta, hận ý trong mắt không thể che giấu.
Ta cười đón lấy ánh mắt bà ta: “Ta khuyên phu nhân cứ nghe lời phụ thân đi, dù sao con người ta, sống đến cuối cùng mới có thể trở thành người thắng cuộc không phải sao?”
Triệu thị lườm ta một cái rồi bỏ đi.
Bà ta không dám hãm hại ta, nếu ta bị thương một chút, phụ thân nhất định sẽ không cho bà ta sống yên.
“Đi thôi, chúng ta đi xem phụ thân.” Ta xách theo món ngọt phụ thân yêu thích nhất đến thư phòng.
Sau vài câu chuyện phiếm, quản gia đến bẩm báo, Tống Sơ Niên đến rồi. Phụ thân vội vàng đi đón: “Tuyết Dung, con không đi sao?”
Ta vẻ mặt ngượng ngùng cúi đầu: “Không đâu ạ.”
Phụ thân cười hai tiếng: “Tình cảm tiểu nữ nhi, phụ thân hiểu.”
Tống Sơ Niên được ta tìm đến để cùng phụ thân đàm luận thư họa, nhân khoảng thời gian này, ta đã thành công tìm được thứ mình cần trong thư phòng — bằng chứng phụ thân nhận hối lộ, liên kết với các quan viên bộ ngành khác để mua quan bán chức.
Giờ đây ta chỉ cần một thời cơ, một cơ hội có thể khiến phụ thân thân bại danh liệt.
--- Chương 13 ---
Ta phải hoàn thành những việc cần làm trước ngày thành thân.
Ta không thể thực sự gả cho Tống Sơ Niên.
Vì vậy khi Tống Sơ Niên hẹn ta đến khu vườn nơi chúng ta lần đầu gặp gỡ, ta rất không muốn.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Chàng muốn làm gì đây? Hồi ức quá khứ sao?
Đáng tiếc điều ta có thể hồi ức lại, chỉ có câu nói kia: “Nàng dơ bẩn rồi, không xứng với ta.”
Ta lấy cớ có việc không đi, không ngờ Tống Sơ Niên đích thân đến Khương phủ tìm ta: “Tuyết Dung, chỉ lần này thôi, ta có chuyện quan trọng muốn nói với nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chúng ta ngồi trên cây liễu lớn từng yêu thích nhất, Tống Sơ Niên đưa cho ta một cuốn sách nhỏ: “Đây là Luận Thuyết Trị Quốc do ta viết, hai năm sau, bài văn này sẽ giúp ta trở thành cánh tay đắc lực thực sự của Thánh thượng.”
Ta có chút nghi hoặc: “Vì sao hai năm sau? Bây giờ không được sao?”
Tống Sơ Niên không trả lời ta, mà hỏi ngược lại: “Tuyết Dung, gần đây tính cách nàng thay đổi rất nhiều, có phải đã gặp chuyện gì rồi không?”
“Ta nhớ, trước đây nàng là người quan tâm a tỷ nhất, sao giờ lại thờ ơ không hỏi han nàng ta? Chẳng lẽ thật sự là vì nàng ta tư tình?”
Ta cúi đầu nói mơ hồ: “Nàng ta đã phụ lòng tin của ta.”
Tống Sơ Niên thở dài, ôm vai ta dịu dàng nói: “Tuyết Dung, nàng tin ta không? Ta sẽ giúp nàng báo thù.”
Tâm ta chấn động.
Lời này là ý gì? Chàng biết mối thù của ta?
Tống Sơ Niên tiếp tục nói: “Những ngày qua ta vẫn luôn quan sát, nàng vẫn là nàng, chỉ là có thêm một phần đề phòng và lạnh lùng, trong mắt luôn có hận ý không giấu được.”
“Ta biết mà, nàng vẫn nhớ những chuyện ngày xưa. Nàng cũng, mang theo ký ức sống lại một đời rồi.”
Ta kinh ngạc xoay người nhìn Tống Sơ Niên, chàng vậy mà cũng… trọng sinh rồi?
Nhưng điều kiện trọng sinh không phải là, trước tiên phải c.h.ế.t sao?
Tống Sơ Niên nắm c.h.ặ.t t.a.y ta giải thích: “Ta c.h.ế.t muộn hơn nàng vài canh giờ, nên khi tỉnh lại lần nữa, là ở trong hoàng cung. Ta nhất thời bị Thánh thượng giữ lại không đi được, lòng như lửa đốt, may mà nàng không sao.”
Khóe mắt Tống Sơ Niên có chút ướt át, chàng dường như rất khó chịu.
Nhưng ta rất lý trí, đã vậy chàng cũng có ký ức kiếp trước, vậy ta cũng không cần diễn kịch nữa rồi.
“Vậy Tống đại nhân có lẽ phải giải thích một chút, chuyện ngày đó đuổi ta ra khỏi Tống phủ rồi chứ?”
Tống Sơ Niên vẻ mặt đầy áy náy: "Hôm đó ta về phủ đã là đêm khuya, sau khi biết chuyện của nàng, ta lập tức vội vã đến Vương phủ, nhưng lại không thể gặp được nàng."
"Mãi sau này ta mới biết, huynh trưởng tự ý lấy danh nghĩa của ta truyền lời cho nàng, huynh ấy sợ nàng sẽ ảnh hưởng đến Tống phủ. Từ đó về sau, ta và huynh ấy không còn nói chuyện với nhau nữa."
"Ta muốn cứu nàng ra khỏi Vương phủ, đã cầu xin Thánh thượng, nhưng Thánh thượng nói là phụ thân nàng đã đồng ý, nên ngài cũng không có cách nào."
"Ta chỉ có thể nghĩ cách lập công danh, để đổi lấy một cơ hội đưa nàng ra ngoài. Cuối cùng, ta đã viết ra bài Luận Thuyết Trị Quốc này, được phá cách đề bạt làm Hiệp Biện Đại Học Sĩ. Khi ta mang kim bài của Thánh thượng đi tìm nàng, thì nàng đã bị đưa ra khỏi thành."
"Ta nhìn nàng từng chút một cúi đầu xuống, lòng ta đau đến c.h.ế.t đi được, hận không thể lập tức bay tới."
"Nhưng khi ta cuối cùng cũng đến bên nàng, nàng đã không còn hơi thở."