Cô ấy thản nhiên nói: “Không có gì to tát, nhiều nhất là chúng tôi có thể đổi nhà cung cấp. Nhưng Chu Tây Du, thế này là sao? Anh ta thích cậu à?”
Giọng điệu của Ngải Vi có phần phấn khích: “Nghe nói ngày chúng ta đi Paris, camera ở cửa sau bệnh viện bị hỏng, anh ta cho rằng cậu xảy ra chuyện gì, gấp đến độ muốn lật tung cả Vân Thành, huy động tất cả các mối quan hệ chỉ vì tìm cậu đấy.”
Tôi thấp giọng thở dài: “Có lẽ vậy.”
Có lẽ trong lòng hắn có tôi, chỉ là, trong lòng không chỉ có tôi.
Lục Hành Chu còn nằm ở bệnh viện, tôi đặt bình giữ ấm xuống: “Cái này tôi bảo đầu bếp trong nhà làm, đều là bổ máu, anh nếm thử xem.”
“Em đến thăm anh, chồng em không tức giận sao?” Anh ta quấn gạc trên đầu, để lộ đôi mắt đẹp.
“Anh ấy rất bận.”
Chồng Quý Hiểu Vi bị đánh mất nửa cái mạng, cũng không chịu ký đơn ly hôn, năm đó gã trả thay nhà họ Quý mấy chục vạn tiền nợ, hiện đang trong quá trình khởi kiện ly hôn. Loại án ly hôn này một bên kéo dài không chịu ly hôn, sẽ rất khó phán quyết, Chu Tây Du có lẽ sẽ còn bận rộn dài dài.
Chưa kể còn có sự tham gia của Chu phu nhân, Chu Tây Du nhốt người vào, Chu phu nhân lại thả người ra, nhìn ra được, bà ấy đúng là rất ghét Quý Hiểu Vi.
“Em thích anh ta à?” Lục Hành Chu cười: “Anh nhìn ra được, em thật sự quan tâm tới anh ta.”
Vỏ táo trong tay tôi bị đứt, không nói gì.
“Anh còn tưởng rằng cả đời này em cũng sẽ không thích ai đâu, chúng ta yêu đương năm năm, em chưa từng nổi giận với anh lấy một lần, ngay cả ngày chia tay, anh nói với em những lời khó nghe như vậy, em cũng làm ra vẻ mặt như đang nói hôm nay ăn cái gì.”
“Vậy sao?” Tôi có chút lơ đễnh.
Khi người đàn ông nói không thích bạn, dùng biện pháp gì giữ lại đều là vô dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Có đôi khi không biết em thông minh hay chậm chạp, em luôn học cái gì cũng rất nhanh, làm cái gì cũng đứng nhất, anh đuổi theo ở phía sau em, vĩnh viễn bị em đè đầu, anh muốn chia tay em cũng không hỏi lý do, sau đó anh vẫn muốn nói cho em biết, nhưng luôn không biết mở miệng như thế nào.”
Tôi đưa quả táo trong tay cho anh ta: “Đều đã qua rồi.”
“Em có bảy phần tình yêu, lại chỉ nguyện ý biểu hiện ra ba phần, bởi vì em sợ thua, người yêu nhiều hơn, trong mắt em phần thắng rất nhỏ. Nhưng Tây Tây này, tình yêu không phải là cuộc đua của người thắng, em đối với anh, ngay cả ba phần tình yêu cũng không có, giống như là hoàn thành mục tiêu cuộc đời, chỉ là anh phù hợp với mục tiêu này, là người thích hợp nhất, người này có phải là anh hay không, cũng không quan trọng. Tây Tây, mấy năm nay, em như vậy không cảm thấy quá vất vả sao?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi ra khỏi phòng bệnh, hơi thất thần, người đàn ông mặc áo khoác đen đứng ở đối diện, đôi mắt lạnh lùng, môi mỏng khẽ mím, hắn cất bước tới.
“Sao lại không vui rồi?” Tay hắn chống lên vai tôi, khom lưng nhìn thẳng tôi.
“Làm sao vậy?” Ngữ khí thật cẩn thận mà chính hắn cũng cũng không nhận ra.
“Hay là chúng ta vẫn nên chia tay đi.”
“Vì Lục Hành Chu sao?”
Mặt Chu Tây Du thoáng hiện sự tức giận, nhưng vẫn nhẫn nại nói: “Tây Tây, em có nghĩ tới hay không, vì một người phụ nữ khác, em và anh ta chia tay năm năm. Trong năm năm này, thể xác và tinh thần của anh ta đều bị người khác chiếm giữ. Sau này, hai người ở bên nhau, cho dù phát sinh cái gì, điều này sẽ giống như một cái gai đ.â.m ở giữa hai người, nhổ không xong, để cũng không được, em muốn cuộc sống như vậy sao?”
Tôi đẩy bàn tay hắn đang đặt trên vai tôi ra: “Chính là bởi vì không muốn sống như vậy, cho nên tôi mới muốn ly hôn với anh, chỉ cần nghĩ tới, người bên gối tôi vĩnh viễn vì điện thoại của người phụ nữ khác mà bỏ tôi lại, tôi liền cảm thấy giống như một cây gai đ.â.m vào trong tim tôi không thể nhổ bỏ. Trong khoảng thời gian này tôi đã suy nghĩ rất nhiều, Quý tiểu thư nói không có anh cô ta sẽ chết, mà anh cũng không thể vờ như không nhìn thấy sự cực khổ của cô ta.”
Tôi cười với hắn: “Thật đấy, nghe câu chuyện tình yêu của hai người ngay cả tôi cũng bị cảm động, cô ta cũng thật đáng thương, cho dù là người xa lạ, nhìn thấy tình cảnh của cô ta cũng sẽ sinh lòng thương hại, huống chi là người phụ nữ anh đã từng yêu. Cho nên tôi hiểu anh, nhưng hiểu là một chuyện, tôi không muốn tiếp nhận là một chuyện khác.”
Chu Tây Du nhíu mày: “Anh đối với cô ấy thật sự không có nửa phần tình cảm, anh cũng không phải cố ý bỏ lại em, anh chỉ tức giận, tức giận em không nói một lời mà bỏ đi, ngày đó anh đã kiểm tra tất cả camera của bệnh viện, cũng không tìm được hướng đi của em, cũng không gọi được cho em, anh đã đến nhà em tìm, liên lạc với những người em quen biết một lần, anh tưởng em đã xảy ra chuyện.”
Hắn càng nói càng gấp: “Anh chỉ tức giận, anh tức giận vì em chẳng thèm để ý, anh tức giận vì cho dù làm như thế nào, cũng không kích thích được một chút cảm xúc của em.”