Phu Nhân Của Anh

Chương 12



Hắn ôm tôi vào lòng, thở dài: “Anh biết, em và Lục Hành Chu, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm mấy chục năm, không phải một sớm một chiều là có thể buông xuống, nhưng em có thể quan tâm anh một chút được không.”

 

Tôi hơi khó hiểu, dường như Chu Tây Du đặc biệt để ý đến Lục Hành Chu, cho dù tôi đã từng nhiều lần nói qua, tôi và Lục Hành Chu, quan hệ gì cũng sẽ không có.

 

Giọng hắn gần như cầu xin, ôm tôi vào lòng: “Tây Tây, đừng dễ dàng nói ly hôn, được không.”

 

10

 

Chu Tây Du không đồng ý ly hôn, tôi thu dọn đồ đạc dọn ra ngoài, buổi tối lại nhận được điện thoại của cha.

 

“Tây Tây, nghe nói con dọn ra ngoài rồi.”

 

“Vâng.”

 

“Sức khỏe của cha không tốt, mấy năm nay tập đoàn Lương thị cũng không được tốt, các chú của con đều có dã tâm, đang chờ cha chết, cha sợ không bảo vệ được con.”

 

“Tây Du, cậu ta, đối với con có tốt không?”

 

“Rất tốt.”

 

“Vậy tại sao phải ly hôn?”

 

Đã rất lâu rồi chúng tôi không nói chuyện bình thản như vậy, năm mười lăm tuổi, tiểu tam cha nuôi ở bên ngoài náo loạn trước mặt mẹ tôi, phá vỡ biểu tượng gia đình hòa thuận mà tôi từng nghĩ như vậy, mẹ tôi bị tức giận ngã xuống cầu thang, một xác hai mạng.

 

Cha tôi có yêu mẹ tôi không? Không thể nghi ngờ là yêu, trước khi chuyện này xảy ra, ông là người cha, người chồng tốt nhất trên đời, nhưng ông cũng có thể vừa dịu dàng với mẹ tôi, vừa nuôi dưỡng thân thể trẻ trung mềm mại hơn bên ngoài.

 

Mẹ tôi c.h.ế.t ngay trước mặt tôi, m.á.u chảy đầy người bà, sau đó một đoạn thời gian rất dài, tôi đều ở bệnh viện tiếp nhận điều trị của bác sĩ tâm lý.

 

Tôi đã gặp Chu Tây Du lúc đó, bệnh viện đó là bệnh viện tư nhân nhà họ Chu, có một khu vườn trên cao ở tầng thượng.

 

Có vẻ như Chu Tây Du bị bệnh, ở nơi đó thời gian rất lâu.

 

Tôi thường đi thang máy đến khu vườn đó ngẩn người, nơi đó gió rất lớn, tôi thường ảo tưởng mình là chim biết bay.

 

Cho đến khi tôi lại giang hai tay ra, có người ôm tôi từ trên sân thượng xuống, tôi ngã vào trên người hắn, ngẩng đầu chỉ chú ý tới mái tóc đỏ rực như lửa của hắn.

 

Giọng chàng trai đó mang theo hoảng sợ: “Cậu, cậu đừng nghĩ quẩn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi nhìn hắn, nhịn không được cười: “Tôi sẽ không chết, tôi là một con chim.”

 

Hắn cười ha hả: “Cậu không phải chim, cậu bị bệnh thần kinh.”

 

Tôi biết hắn, trong tiệc sinh nhật ông cụ nhà họ Chu, hắn là cháu trai duy nhất của ông cụ tham dự.

 

Thật sự là đầu tóc này của hắn quá mức chói mắt, khó có thể quên, thế cho lúc chọn lớp học, không hiểu sao tôi lại chọn lớp tệ nhất chỉ vì Chu Tây Du ở đó.

 

Nhưng sau khi mẹ tôi chết, thị trường chứng khoán Lương thị rung chuyển, hơn nữa bệnh tâm lý của tôi nặng thêm, vì thế chỉ mới học được nửa năm, tôi liền bị đưa đến nhà ngoại ở Hải Thị.

 

“Tây Tây.”

 

Bên kia điện thoại, giọng cha tiếp tục hỏi: “Nếu như không vui, thì ly hôn đi, cha vĩnh viễn ở phía sau con, Lương thị chúng ta tuy rằng đã xuống dốc, nhưng cha sẽ không để cho con chịu bất kỳ sự bất công nào.”

 

Tôi nhẹ nhàng vâng một tiếng, cha lại càng cẩn thận hỏi: “Tây Tây, có phải con còn trách cha không?”

 

Tôi cúp điện thoại, ngồi xổm xuống, che kín trái tim đang đau đớn, cảnh tượng ngày mẹ tôi c.h.ế.t hiện lên trước mắt.

 

Tất cả mọi người đều giống nhau, ví dụ như cha tôi. Không ai sẽ vĩnh viễn yêu một người, điều này là chuyện trái với tự nhiên. Nhưng ông ấy đã phản bội cuộc hôn nhân này, hại c.h.ế.t mẹ tôi.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Không biết qua bao lâu, cửa bị gõ vang, tôi đi tới mở cửa, ngoài cửa là Chu Tây Du, hắn ra hiệu cho bảo vệ rời đi, chen vào phòng tôi. Hắn có vẻ hơi đáng thương: “Tây Tây, đã mấy ngày rồi anh không gặp em, anh rất nhớ em.”

 

Hắn ở lại nhà tôi, tôi không để ý tới hắn, hắn liền ngủ trên sô pha.

 

Trong đêm tối, tôi dường như nghe thấy tiếng một người đàn ông lật người ở phía bên kia bức tường, điều này khiến tôi hơi khó chịu. Tôi mở cửa, bật đèn và chạm mắt với người đàn ông đang co ro trên ghế sô pha.

 

“Tôi nói rồi, chúng ta ly hôn đi.”

 

Hắn ngồi dậy, trầm mặc nhìn tôi, hồi lâu mới mở miệng nói: “Tên nhóc nhà họ Tạ kia bị chặn thẻ ngân hàng và bị đưa ra nước ngoài, trong vòng mười năm sẽ không trở về, đơn đặt hàng của bạn em anh cũng đã trả lại, Quý Hiểu Vi đã ly hôn, mấy ngày nữa anh sẽ đưa cô ấy rời đi.”

 

 

Hắn dừng một chút: “Tây Tây, phải tu luyện mất mười năm mới có thể cùng nhau ngồi chung một chiếc thuyền, phải mất trăm năm mới có thể cùng nhau ngủ chung một chiếc gối. Em làm ơn đừng dễ dàng nhắc đến chuyện ly hôn như vậy được không?”

 

Tôi im lặng nhìn hắn, nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn. Trong năm năm kết hôn, hắn thường dùng ánh mắt dịu dàng lưu luyến nhìn tôi, giống như yêu tôi, lại giống như không yêu.

 

“Anh để tâm đến chuyện của Quý Hiểu Vi như vậy, chẳng lẽ không phải bởi vì còn yêu cô ta, chuyện cho tới bây giờ anh còn muốn gạt tôi sao, hay là, cô ta đối với anh mà nói, không phải là một người vợ thích hợp, cho nên anh cân nhắc, lựa chọn tôi?”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com