Chu Tây Du biết đáp án, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm tôi.
Tôi đẩy tay hắn ra, không trả lời.
Nếu biết phía trước là vũng bùn, thì hãy xoay người rời đi.
Ngoại truyện
Sau khi ly hôn, Chu Tây Du càng ngày càng bám dính, thậm chí còn đơn phương rút đơn xin ly hôn.
Anh có chút vô lại: “Không muốn ly hôn, thật sự không được, chờ năm năm nữa em khởi tố ra tòa án, nói chúng ta ở riêng năm năm, tình cảm tan vỡ.”
Lương Nguyệt Tây tức giận đập vỡ ly cà phê trong phòng làm việc, lại ném bó hoa ở cửa vào thùng rác.
Cô dần đứng vững ở Lương thị, không thể không nói, kết hôn cùng Chu Tây Du năm năm, Lương Nguyệt Tây học được rất nhiều, phương thức kinh doanh của cô ngày càng giống với Chu Tây Du.
Bất chấp mọi suy đoán từ bên ngoài về mối quan hệ giữa hai người, Chu Tây Du vẫn vui vẻ chờ đợi bên ngoài tòa nhà văn phòng của Lương thị mỗi ngày với một bó hoa tươi. Còn Lương Nguyệt Tây tựa hồ cũng dần dần quen với sự tồn tại của hắn.
Năm thứ ba, cha Lương qua đời, Lương Nguyệt Tây dọn về biệt thự nhà họ Lương, mặc dù, cô vẫn không thể thoát khỏi bóng ma từ cái c.h.ế.t của mẹ.
Lúc cha Lương đi, để tất cả cổ phần lại cho con gái duy nhất, sau khi mẹ Lương chết, bên cạnh ông ấy không còn người phụ nữ nào khác, như thể là chuộc tội, lại như thế muốn để lại nhiều thứ cho con gái, ông ấy luôn làm việc không ngừng nghỉ, nên khiến sức khỏe suy giảm nghiêm trọng.
Cho đến lúc này, Lương Nguyệt Tây mới mơ hồ nhận ra rằng những người thân thiết nhất với cô trên thế gian này đều đã không còn nữa. Những tình yêu và lòng căm ghét đó cũng tan biến khi cuộc sống kết thúc. Cô ghét cha mình, nhưng cũng yêu ông ấy.
Lúc Chu Tây Du đưa Lương Nguyệt Tây về nhà, cô vừa kết thúc một cuộc tiệc rượu, đã say khướt.
Có lẽ là bởi vì trước đó không lâu cha cô qua đời, Chu Tây Du nhớ rằng, đã rất lâu cô không uống quá say mà mất đi phòng bị ban ngày.
Tim Chu Tây Du mềm nhũn, thật lâu rồi anh chưa từng thấy bộ dáng này của cô.
Trong khoảng thời gian theo đuổi cô lần nữa, anh loáng thoáng hiểu được vì sao Lương Nguyệt Tây biết rõ ly hôn với anh sẽ tổn thất nặng nề, nhưng vẫn muốn ly hôn với anh.
Khi cô còn nhỏ, mẹ cô đã c.h.ế.t ngay trước mắt cô, cô cảm thấy, chỉ cần mình không yêu bất kỳ ai, không quan tâm đến ai thì cô sẽ không bị tổn thương, giống như một con rùa đen giấu ở trong mai, chỉ cần có gió thổi cỏ lay, sẽ giấu mình đi. Cô không tin tưởng bất cứ ai, đặc biệt là đàn ông.
Lương Nguyệt Tây tỉnh rượu vào nửa đêm, thoáng nhìn ánh sáng trong phòng làm việc, Chu Tây Du cầm trong tay một tập tranh, nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Đôi khi số phận thực sự thích trêu đùa, nếu như anh có thể nhìn thấy sớm một chút, chúng ta có thể yêu nhau sớm hơn hay không.” Ngón tay Chu Tây Du nhẹ nhàng vuốt ve chàng thiếu niên có đôi lông mày nghiêm nghị trên giấy vẽ.
Mái tóc đỏ là màu duy nhất trên toàn bộ tờ giấy chỉ toàn màu đen và trắng.
“Sao anh lục đồ của tôi lung tung vậy.” Lương Nguyệt Tây mở miệng, giọng nói hơi khàn.
“Xin lỗi.” Anh đi qua, bế cô trở về giường, ngón tay nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương của người phụ nữ đang buồn ngủ: “Đầu còn đau không?”
Lương Nguyệt Tây hoảng hốt nhớ tới mấy năm kết hôn kia, mỗi lần say rượu, anh đều làm như thế.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Cô gật đầu, trong mắt vẫn có ba phần say, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của người đàn ông không nhanh không chậm vang lên: “Năm thứ ba sau khi kết hôn, sinh nhật cha em, em và ông ấy cãi nhau một trận, em trốn ở phòng làm việc không chịu ra, anh đi tìm em, thì thấy em khóc đến đỏ mắt, anh nhớ là anh dỗ rât lâu, em mới vui vẻ một chút.”
“Sau đó, anh nhìn thấy tập tranh tên là mối tình đầu của em, em sống c.h.ế.t không cho anh xem, anh còn tưởng rằng, em vẫn không quên được Lục Hành Chu.”
Khi đó có lẽ anh đã yêu cô vợ nhỏ của mình, yêu ánh mắt mê mang lúc sáng sớm của cô, yêu mái tóc lúc cô buồn ngủ nằm trên sô pha xoã ra trên đầu vai của cô, tựa hồ như có cô ở đây, linh hồn của anh liền có chỗ để về.
Anh không biết sau này mình muốn kết hôn với người như thế nào, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lương Nguyệt Tây, anh cảm thấy, cùng cô ở bên nhau cả đời, tựa hồ cũng không phải là chuyện khó có thể chịu đựng được.
Chu Tây Du biết, cô vợ nhỏ của anh có một người bạn trai yêu đương năm năm, bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Chia tay không đến một tháng, cô vợ nhỏ liền gả cho anh, tình cảm nhiều năm như vậy, không phải một sớm một chiều có thể quên đi.
Đó là cô vợ nhỏ ôm tập tranh, vẻ mặt đề phòng, đôi mắt đỏ hoe vì khóc và đầy hoảng loạn. Khi đó anh có một cảm xúc tên là ghen tị, anh cho rằng người đàn ông trong tập tranh đó là Lục Hành Chu. Suy cho cùng, họ cũng yêu nhau năm năm.
Anh nghĩ, nếu không phải anh có quyền có thế, mà nhà họ Lương đúng lúc cần mượn quyền thế nhà anh, có lẽ anh và Lương Nguyệt Tây đời này sẽ không có cơ hội yêu nhau.
“Anh cho Quý Hiểu Vi một khoản tiền, sau này anh và cô ấy không lui tới nữa, anh thừa nhận, năm đó anh có lỗi với cô ấy. Nhưng Tây Tây à, nợ cô ấy, anh cũng đã trả hết, Tây Tây, em có thể cho anh một cơ hội không.”
Anh hối hận, nghĩ đến mấy năm bọn họ tương kính như tân, anh hối hận năm đó không dũng cảm mở ra tập tranh kia ra, thế cho nên mới bực bội nhiều năm trời, ngăn cản anh cùng cô vợ nhỏ yêu nhau sớm hơn.
Chu Tây Du khẽ thở dài, nhưng nếu biết cô vợ nhỏ của mình bướng bỉnh như vậy, anh đã sớm nhượng bộ rồi. Cô vợ nhỏ của mình, chiều chuộng cũng không sao.