Hắn cúi đầu nhìn tôi: “Trước kia phu nhân của anh ở thương trường lạnh lùng và thờ ơ, không ngờ ở tình trường cũng như vậy. Năm năm, anh đối với em không tốt sao? Sợ em lạnh, sợ em đói, sợ em không vui, cho dù anh là chó, mỗi ngày vẫy đuôi với em, em cũng nên cảm động chứ.”
Tôi nhịn không được cười: “Chu tổng, không ai nói mình giống chó.”
Ngay cả Ngải Vi cũng cảm thấy khó hiểu trước chuyện tôi muốn ly hôn: “Tôi thực sự cảm thấy trong lòng anh ta có cậu, sao phải nhất định ly hôn chứ?”
Tôi thở dài: “Nếu biết rõ sau này sẽ buồn thì thà không bắt đầu còn hơn.”
Trước kia tôi cũng cảm thấy, trong hôn nhân có yêu hay không thực sự cũng không quan trọng, nhưng mặc dù không yêu, tôi cũng hy vọng một nửa kia của tôi chung thuỷ với cuộc hôn nhân này.
Cho nên Chu Tây Du, vì cái gì anh hết lần này tới lần khác muốn lừa tôi.
Khi Quý Hiểu Vi rời khỏi Vân Thành, Chu Tây Du gửi cho tôi một tin nhắn: [Cô ấy đã rời khỏi Vân Thành, về sau cũng sẽ không trở lại, nếu như em vẫn quyết định ly hôn với anh, bốn giờ chiều anh ở bên ngoài Cục Dân chính chờ em.]
Tôi chạy tới đúng giờ, Chu Tây Du ngậm t.h.u.ố.c lá tựa vào cửa sổ xe, thủ tục rất thuận lợi, chỉ chờ một tháng sau nhận giấy ly hôn.
Hắn ngước mắt nhìn tôi, điếu thuốc trong tay lại chậm chạp không đốt: “Anh sẽ đưa em về.”
Tôi không nhúc nhích, hắn giương mắt nhìn tôi, nhếch môi cười: “Tuy chúng ta đã ly hôn, nhưng anh vẫn có quyền theo đuổi em.”
Ánh mắt hắn đang cười, có chút mệt mỏi nhìn tôi: “Chỉ là, anh vẫn muốn biết, vì sao em lại dễ dàng phán cho anh án tử hình, nhất định phải ly hôn với anh, giống như kết hôn năm năm, đối với em mà nói cũng không quan trọng.”
Hắn nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời của tôi.
“Lần đầu tiên, Quý Hiểu Vi xuất hiện, hình như anh rất quan tâm đến cô ta, nhưng tôi nghĩ, cho dù là bạn bè quen biết gặp phải chuyện như vậy, người bình thường cũng sẽ vươn tay giúp đỡ, huống hồ giữa chúng ta cũng chưa bao giờ yêu nhau, tôi cũng không có quyền chỉ trích anh. Tôi cũng tin tưởng anh sẽ không làm ra chuyện có lỗi với tôi, cho nên tôi lựa chọn tha thứ cho anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Lần thứ hai, buổi tối tôi bị sốt, anh không ở bên cạnh tôi, lại xuất hiện bên cạnh Quý Hiểu Vi, con gái cô ta phát bệnh, cần anh ở bên cạnh, lần đó là lần đầu tiên tôi nảy sinh ý nghĩ ly hôn. Sau đó từ Paris trở về tôi liền suy nghĩ cẩn thận, hôn nhân giữa chúng ta đối với tôi mà nói có lợi chứ không có hại, cùng lắm thì nhắm mắt làm ngơ, anh muốn làm gì ở bên ai, đều tùy anh.”
Tình cảm và lý trí không ngừng đấu đá nhau, nếu thật sự không yêu Chu Tây Du, tất cả những vấn đề này đều sẽ được giải quyết dễ dàng. Nhưng tôi yêu hắn, hắn là người đàn ông đầu tiên tôi thích thời thiếu nữ, là người đàn ông tôi yêu lại sau khi kết hôn năm năm.
“Lần thứ ba, là từ Paris trở về, anh vì một cú điện thoại của Quý Hiểu Vi mà ném tôi trên đường.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi dừng một chút, lấy chiếc nhẫn cưới tên là Vĩnh Hằng trong tay xuống, đưa cho hắn: “Đúng vậy, con người đều có quá khứ, quá khứ thích ai yêu ai, đều là chuyện quá khứ, mọi người đều phải nhìn về phía trước, nhưng anh chưa từng nói cho tôi biết, vì sao anh lại quan tâm Quý Hiểu Vi như vậy.”
Ánh mắt hắn bối rối, theo bản năng tới gần tôi.
“Sau đó tôi cho người điều tra, năm ấy anh bị Chu phu nhân nhốt ở nhà, ngã gãy chân, con Quý Hiểu Vi trên đường tới gặp anh, bị một chiếc xe máy ép gãy chân.”
Nhưng năm đó gia đình Quý Hiểu Vi xảy ra chuyện, nợ nần chồng chất, bỏ lỡ thời điểm cứu chữa tốt nhất, thế cho nên đã kết hôn sớm và trở thành người tàn tật.
“Lúc anh đi cướp hôn, cô ta không muốn gặp anh, cũng là sợ anh nhìn thấy bộ dáng tệ nhất của cô ta. Nhưng năm mươi vạn cộng thêm phí trị liệu của Quý Hiểu Vi, đối với anh chẳng qua chỉ là tiền tiêu vặt mà thôi, nhưng đối với cô ta mà nói, không thể nghi ngờ là ngày tận thế. Lòng tự trọng của cô ta mạnh mẽ, không muốn nói cho anh biết, anh rất áy náy, năm đó nếu anh đi điều tra nguyên nhân, có lẽ Quý Hiểu Vi sẽ không sống một cuộc sống khốn khổ như vậy.”
Tôi kéo môi cười khẽ, có chút mỉa mai, chuyện tình đầy thăng trầm và ly kỳ như vậy, ngay cả khán giả, cũng sẽ không nhịn được mà thổn thức. Giữa tôi và Chu Tây Du, làm sao so sánh được.
“Thì ra là vì những chuyện này mà anh nhất quyết đòi ly hôn, nhưng anh không yêu cô ấy.” Hắn có vẻ thấy buồn cười nên khịt mũi: “Tây Tây, lý do này không được chấp nhận.”
Tôi gật đầu: “Sau đó, Quý Hiểu Vi kết hôn nhiều năm, vốn cũng coi như hạnh phúc. Chồng trước của cô ta lúc đầu cũng yêu cô ta, tuy cô ta tàn tật nhưng đối xử với cô ta rất tốt. Tuy nhiên, trong lòng cô ta vẫn có anh, chồng trước của cô ta vốn có bệnh tâm thần, bị kích thích này, nên mới bạo hành cô ta. Anh không yêu cô ta, nhưng nỗi đau của cô ta là do anh mà có, cho nên anh vĩnh viễn sẽ không mặc kệ cô ta. Cho dù cô ta đang ở nơi nào, anh vẫn sẽ vì một cú điện thoại của cô ta mà sốt ruột khó nhịn, mà bỏ rơi tôi.”
Sau đó, Quý Hiểu Vi sẽ giống như một cái gai giữa tôi và hắn, không đ.â.m c.h.ế.t người, nhưng lại khiến họ khó chịu. Vừa nghĩ tới, ở cùng Chu Tây Du phải trải qua cuộc sống như vậy, tôi liền cảm thấy có chút ghê tởm.
“Chu Tây Du, thương trường như chiến trường, hy vọng anh có thể nể tình ngày xưa, nhân từ nương tay với tôi một chút, mặc dù ngày sau thất bại, đó cũng là tôi không bản lĩnh.”
Hắn kéo tay tôi: “Năm năm nay, em có từng thích anh hay không.”