8.
Gần đây, tin thắng trận liên tiếp truyền về.
Cố Niên Vũ dẫn binh đánh lui quân Bắc Doanh ra khỏi địa giới Tề Hà, lại thừa thắng truy kích, đại quân đóng trại bên ngoài Tùng thành và Ly thành, chia binh làm hai, tạo thế gọng kìm.
Hắn dâng tấu xin triều đình viện binh, quyết tâm đoạt lại hai tòa thành đã mất.
Hoàng đế phất tay lớn tiếng:
“Tốt! Nhất định phải lấy lại cho trẫm!”
Nhưng không cấp thêm binh, cũng không cho thêm lương thực.
Trong tay Cố Niên Vũ chỉ còn hơn ba vạn quân, lại kiệt sức sau nhiều trận đánh, phải đối đầu với hơn năm vạn đại quân Bắc Doanh, chẳng khác nào trứng chọi đá.
Mặt trời khuất bóng, màn đêm dần buông.
Ngoài ngõ, người gác đêm gõ một tiếng mõ, cao giọng hô:
“Trời khô gió lớn, cẩn thận lửa cháy!”
Ta tắm gội thay y phục, sau đó tự nhốt mình trong phòng, thổi tắt nến, lặng lẽ đứng trước án thư.
Ngón tay kết ấn lan hoa, miệng lầm rầm niệm chú.
Chẳng bao lâu, từng làn sương trắng từ bốn phía lặng lẽ dâng lên, nhanh chóng phủ kín gian phòng, khí tức lạ lùng như bước vào dị cảnh.
Tiếng xung phong, vó ngựa, tiếng tù và… chấn động tâm can.
Ta nhìn thấy các binh sĩ trèo lên tường thành bằng thang mây, bị mũi tên, nỏ sắt xuyên thủng thân thể, rơi xuống…
Người phía sau vẫn tiếp tục tiến lên.
Ta thấy chiến mã bị c.h.é.m đứt chân, kỵ binh ngã nhào, xung quanh hàng trăm mũi kích đồng loạt chĩa vào.
Ta thấy gương mặt Cố Niên Vũ nhuộm máu, áo giáp bị c.h.é.m nát tơi tả, hắn vừa vặn gãy cổ một địch binh, đã bị một đao c.h.é.m thẳng vào lưng.
Trên bàn, bút mực giấy nghiên đã chuẩn bị sẵn.
Ta cắn ngón tay, để m.á.u hòa vào mực trong nghiên, dùng bút lông sói chấm đầy m.á.u mực, vung tay lên không trung.
Từng giọt m.á.u đen rơi vào lớp sương trắng, tức thì hóa thành vạn vạn quỷ binh.
Bọn họ như rối gỗ, xếp hàng đứng yên lặng bất động.
Cho đến khi ta hạ lệnh:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Hôm nay các ngươi vì Đại Lương mà chiến!”
“Tướng soái là Cố Niên Vũ, nghe lệnh hắn, phụ tá hắn công thành đoạt đất!”
“Tiến!”
Ta xoay nhẹ ngòi bút, vạn quỷ binh như được ban linh hồn, tức thì lao theo Cố Niên Vũ xông pha trận mạc.
Họ vươn chân quét ngã địch nhân, khiến chúng té ngã loạn hàng.
Họ ngầm khiến đối phương đánh rơi binh khí giữa chừng.
Họ nhập vào thân địch, khiến chân tay tê cứng không thể hành động.
Họ đứng thành một hàng dài, dựng nên bức tường ma quỷ, vây chặt địch quân trong mê trận.
Kẻ địch không nhìn thấy họ.
Binh sĩ Đại Lương cũng không thấy họ.
Nhưng họ âm thầm che chắn cho Cố Niên Vũ, cũng gắng hết sức bảo vệ từng tướng sĩ Đại Lương.
Chẳng bao lâu, thế trận đảo chiều.
Cố Niên Vũ trừng mắt nhìn tất cả trước mặt mình, không dám tin.
Nhưng hắn là một tướng quân có tố chất, nắm chặt nắm tay, hô to:
“Bắc Doanh xâm phạm lãnh thổ, đồ sát dân ta! Trời đất phẫn nộ, đến cả ông trời cũng đứng về phía chúng ta! Huynh đệ, xông lên!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“XÔNG LÊN!!!”
Quân tâm vốn đã rệu rã lại bừng cháy khí thế, tiếng hò hét rung trời chuyển đất.
Lúc này đã sang canh ba.
Ta đứng từ xa quan sát, thấy thời cơ đã chín muồi, liền nhắm đúng chỗ phòng thủ yếu nhất trên tường thành, giơ bút vẽ một vòng tròn trong không khí, rồi hạ lệnh:
“Leo lên từ đây. Vào thành rồi, mở cổng!”
Quỷ binh mượn thang mây do quân ta dựng lên, lặng lẽ trèo lên tường thành.
Rất nhanh, binh lính Đại Lương cũng bắt đầu ồ ạt vượt tường theo sau.
Không lâu sau đó, cổng thành mở toang.
Tướng giặc định bỏ chạy.
Cố Niên Vũ dẫm lên yên ngựa, tung người bay lên, kéo cung thật căng, một mũi tên lao vút đi mười trượng.
Lực mạnh, đòn chuẩn, tư thế uy phong.
Mũi tên ghim thẳng vào lưng tướng địch, xuyên qua áo giáp, đối phương gục xuống tại chỗ.
Quân Bắc Doanh vỡ trận, tan tác bỏ chạy.
Ta một lần nữa vung cây bút lông thấm đẫm m.á.u mực, khẽ hạ giọng:
“Không để sót một mống.”
Quân Đại Lương thừa thắng truy kích, quét sạch tàn binh.
Về sau, cơ thể ta bắt đầu không chịu nổi nữa.
Làn sương trắng trước mắt dần tan, tầm nhìn cũng mơ hồ.
Đến khi ta nghe được tiếng kèn chiến thắng, lòng mới buông xuống, rồi lịm đi trong im lặng.
9.
Tộc Hiên Viên của ta, có thể thông linh cùng quỷ.
Mỗi dịp Thanh Minh hay Tết Quỷ, chúng ta đều chuẩn bị lễ vật, đốt vàng mã, cúng tế cho những cô hồn dã quỷ không người chôn cất, không ai hương khói.
Tập tục truyền từ đời này sang đời khác, quỷ hồn theo ta ngày một đông, họ tự nguyện theo tộc ta sai khiến.
Khi cần, ta sẽ triệu gọi thủ lĩnh của họ tới.
Tùng thành và Ly thành cách đây ngàn dặm, ta không thể thân chinh ra chiến trường, may mà có mẫu thân truyền dạy thuật điều khiển quỷ từ xa.
“Sương trắng làm màn, mực đen làm dẫn, hòa cùng m.á.u của tộc Hiên Viên, có thể điều khiển vạn quỷ qua ngàn dặm.”
Nhưng loại pháp thuật này tiêu hao cực lớn, không thể tùy tiện sử dụng.
Lần này, ta ngủ liền ba ngày mới tỉnh, Tiểu Thúy hầm thuốc bổ với linh chi, nhân sâm, táo đỏ, long nhãn ép ta uống không biết bao nhiêu chén.
“Tiểu thư, người sao lại còn giúp hắn chứ?” Tiểu Thúy bất bình.
Ta dạy dỗ nàng:
“Tình cảm nam nữ là chuyện nhỏ. Giang sơn xã tắc mới là chuyện lớn. Ta sao có thể vì hận riêng mà để tướng sĩ tiền tuyến vì Đại Lương mà c.h.ế.t uổng?”
Ta dẫn Tiểu Thúy ra ngoài.
Đúng lúc tin thắng trận vừa truyền về kinh, cả thành náo nhiệt như ngày lễ.
Dân chúng mừng rỡ khắp nơi, phố xá giăng đầy khẩu hiệu tung hô Cố Niên Vũ là “Chiến Thần”, các cửa hàng treo biển khuyến mãi:
“Biên cương đại thắng, toàn bộ nửa giá!”
Ở học đường, thầy đồ bỏ tiết, dạy học trò đọc thơ của cổ nhân:
“Kiếm ngoại hốt truyền thu Kế Bắc, sơ văn thế lệ mãn y thường.
Khước khán thê tử sầu hà tại, mạn quyển thi thư hỉ dục cuồng.
Bạch nhật phóng ca tu túng tửu, thanh xuân tác bạn hảo hoàn hương.
Tức tòng Ba Hiệp xuyên Vu Hiệp, tiện hạ Tương Dương hướng Lạc Dương。”
Lũ trẻ đọc ê a chưa hiểu nghĩa, chỉ có dạy học tiên sinh bất chợt rơi lệ, không nói thành lời.