Chỉ người từng trải qua quốc nhục, mới hiểu được xúc động ấy.
Sinh thời phụ thân từng nói:
“Tương nhi, Đại Lương lập quốc chưa đầy trăm năm, nhưng chưa từng mất một tấc đất. Giữ đất, là trách nhiệm của chúng ta.”
Năm kia Đại Lương cắt hai thành, ta ngồi lặng trước mộ phụ thân suốt một ngày.
Trung nguyên vừa định, tế tổ phải cáo.
Ta mua rượu ngon, đồ ăn ngon, mang theo đến mộ cha.
Rót đầy một ly rượu, ta khẽ nói:
“Phụ thân, quân Bắc Doanh đã bị đuổi đi. Tùng thành và Ly thành cũng đã thu hồi.
Ngoại xâm đã trừ.”
“Tiếp theo, là lúc phải dẹp nội họa.”
Ta đổ ly rượu xuống nắm đất mộ phần.
“Nữ nhi cả đời có một lý tưởng, phụ thân từng nghe ta nói bao lần, người bảo là vọng tưởng.”
“Nhưng vì sao lại không được mơ?”
“Ta không chỉ dám mơ… ta còn dám làm.”
Tiểu Thúy cùng ta vái ba lạy, nhưng vẫn ôm nỗi tức tưởi:
“Tiểu thư, ngoài kia ai ai cũng tung hô họ Cố! Hoàng đế hạ chỉ phong hắn làm Nhất phẩm Đại tướng quân. Mẹ nó chứ, hắn phụ người như vậy, đáng c.h.ế.t mới phải!”
Ta đứng dậy, giọng bình thản:
“Hắn là tướng quân, giữ yên cương thổ, bảo vệ dân lành Đại Lương, không có gì sai.”
Tiểu Thúy tức đến nhăn cả mày:
“Nhưng công lao lớn nhất rõ ràng là tiểu thư! Hắn thì là cái thá gì?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Gió nhẹ lướt qua rừng cây, lá xào xạc như gột rửa cõi lòng.
Ta mỉm cười:
“Chỉ cần thiên hạ thái bình, dân chúng an lạc, thì công lao… không nhất thiết phải mang tên ta.”
Tiểu Thúy nhăn mặt thành một chữ “川”:
“Nhưng mà tiểu thư, người sắp tiêu rồi …”
“Người còn nhớ hoàng thượng đã nói gì không?”
Chỉ cần Cố Niên Vũ khải hoàn trở về, sẽ trói chặt ta đưa đến phủ hắn, giao cho hắn toàn quyền xử lý.
Chiến đã thắng.
Cờ đã giương.
Án đã định.
Gươm đã kề cổ.
Vậy… ta phải làm gì tiếp theo?
10.
Lời của Lưu Cảnh… ta vẫn còn nhớ rất rõ.
Lưu Cảnh chính là tên thật của hoàng đế.
Câu nói đó là lời hứa riêng tư hắn dành cho Cố Niên Vũ, chưa từng viết vào thánh chỉ, chưa từng công bố rõ ràng.
Thế nhưng, nếu lời đó có thể dễ dàng lọt vào tai của Tiểu Thúy, thì không còn là vô tình nữa.
Chỉ có một khả năng, Lưu Cảnh cố ý để ta biết.
Ta tiến cung yết kiến.
Lưu Cảnh chờ ta tại Minh Đức điện.
Hắn đứng từ xa nhìn ta, trên gương mặt lại mang theo vài phần cô quạnh không tên.
“Cố phu nhân, cuối cùng nàng cũng chịu vào cung gặp trẫm rồi sao?”
Ta hành lễ xong, lạnh lùng đáp:
“Thảo dân đã đoạn tuyệt với họ Cố, mong bệ hạ đừng xưng hô như vậy nữa.”
Hắn phất tay, ra hiệu cho thị vệ lui xuống, cho đóng kín điện cửa.
Ta vốn từng xưng “thần”, nhưng từ năm ngoái đã bị bãi quan, thân phận hiện tại chỉ còn là “tướng quân phu nhân”, mà ta cũng đã không nhận người kia là phu quân nữa, thì xưng “thần phụ” cũng chẳng hợp.
Chỉ còn cách xưng “thảo dân”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tính tình nàng thật lớn đấy.” Lưu Cảnh nói “Còn giận trẫm chuyện không cho nàng xuất chinh?”
Ta cúi đầu, không đáp.
Ngày xưa ta là nữ tướng oai phong lẫm liệt, nay thành người nữ nhân bị ruồng bỏ, chẳng lẽ không được có chút tự tôn nữa sao?
Lưu Cảnh bước chầm chậm trong điện, càng nghĩ càng phẫn nộ:
“Trẫm từng nghĩ Cố Niên Vũ là người ngay thẳng, không ngờ hắn lại vong ân bội nghĩa với Dương lão tướng quân như thế, đối xử với nàng thế này… đúng là nhìn người không thấu!”
“Sớm biết vậy, trẫm quyết không để nàng gả cho hắn!”
Ta ngẩng đầu, đôi mắt mang nét u sầu:
“Chỉ cần có được sự tín nhiệm và che chở của bệ hạ, thảo dân đã thấy đủ rồi.”
Trong đại điện rộng lớn, lư hương chín rồng phả ra mùi long diên hương dìu dịu.
Tuy cùng tuổi với ta, nhưng vì thân phận mà Lưu Cảnh sớm mang trên vai sự trưởng thành gượng ép, đầy tính toán, đầy toan lo, thiếu hẳn sự từng trải và khôn ngoan thực sự.
Ta chẳng vòng vo thêm, thẳng thắn hỏi:
“Cố Niên Vũ tư thông với nữ nhân khác, thảo dân và hắn đã tuyệt tình tuyệt nghĩa. Nay hắn lấy chiến công ra đòi xử phạt thảo dân, không biết bệ hạ định làm thế nào?”
Lưu Cảnh nhìn ta, ánh mắt phức tạp, khẽ thở dài:
“Trẫm cũng muốn bảo vệ nàng, nhưng… quả thật khó xử.”
“Đỗ Y Y không phải người thường, là hậu nhân nhà trung liệt, lại là quận chúa Hoài Ninh do trẫm đích thân phong tặng.
Nàng khiến nàng ta mất con, lại đem toàn bộ tài sản của Cố gia đi quyên góp, nàng bảo trẫm phải nói sao?”
“Cố Niên Vũ nắm đại quân trong tay, lời nói nặng nghìn cân.
Ngay cả trẫm cũng phải nhường hắn ba phần.
Giờ hắn lại lập công lớn, trẫm làm sao không thuận theo hắn cho được?”
Lúc này ta mới thực sự cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Ta quỳ sụp xuống, ngước nhìn hắn, giọng run run:
“Bệ hạ… xin người… cứu thảo dân một mạng…”
“Đứng dậy đã nào.”
Hắn tự tay đỡ ta, ta hoảng sợ vội vàng thu tay về, lùi lại hai bước.
Nam nữ thụ thụ bất thân.
Lưu Cảnh cười khổ một tiếng, xoay người đi, không nhìn ta nữa.
“Năm kia…” hắn khẽ thở dài “Năm kia, trẫm từng có ý nạp nàng vào cung làm phi.
Chỉ là tùy tiện nhắc đến một câu, vậy mà Cố Niên Vũ đã đem di thư của phụ thân nàng ra giữa triều đình.”
“Dù là hoàng đế, trẫm cũng không thể phớt lờ di ngôn của Dương lão tướng quân, lại càng không thể tranh giành nữ nhân với thần tử.”
Ta kinh ngạc trợn tròn mắt:
“Lại có chuyện như vậy sao?”
“Nếu không phải hắn chen vào giữa chúng ta, trẫm đã chẳng lỡ mất người trong lòng, nàng cũng đâu đến nỗi rơi vào bước đường hôm nay…”
Hắn khẽ hít một hơi, khịt mũi:
“Thôi, không nói nữa.”
“Bệ hạ, thần nữ…” ta cắn nhẹ môi, đôi mắt ánh lên nét hối hận, nhìn hắn đầy day dứt.
Ta biết rõ hắn không thực sự yêu ta.
Nhưng ta vẫn thuận theo cảm xúc, thuận theo thế cục, nhẹ giọng nói:
“Cố Niên Vũ đúng là quá ngông cuồng!”
Lưu Cảnh quét tay áo, giận dữ.
“Hắn mới hai mươi sáu tuổi, chỉ với ba vạn binh mà đánh bại Bắc Doanh, người trấn giữ kinh kỳ cũng là người của hắn, trẫm sợ đấy! Trẫm sợ đến không ngủ nổi!”
“Năm kia hắn dám công khai giành nữ nhân với trẫm, quan văn võ trong triều thì ngày ngày hùa theo hắn đối đầu với trẫm, nay hắn lại lập được đại công, nàng có biết dân chúng ngoài kia đang nói gì không?”
“Họ nói, giang sơn mà trẫm đánh mất, Cố Niên Vũ đã lấy lại rồi.”
“Thật là… đại nghịch bất đạo!”
Hắn tức đến nỗi giọng nói cũng méo mó, vỡ ra vì phẫn uất.
Ta lập tức quỳ rạp xuống, tim đập thình thịch, không dám hé răng.
Suy đoán trước đó của ta hoàn toàn đúng.
Hoàng đế đã sớm không dung được Cố Niên Vũ nữa.
“Thảo dân nguyện thay bệ hạ phân ưu!” ta cất cao giọng, dập đầu không ngơi.