Phu Nhân Điều Khiển Quỷ

Chương 8



Sau một năm, hổ phù rốt cuộc lại trở về tay ta.

 

Nữ nhân thì sao chứ?

 

Cố Niên Vũ phản nghịch rồi, trong triều không một ai dám ứng chiến.

 

Cuối cùng chẳng phải vẫn là ta ra mặt sao?

 

Phi Vũ Kỵ vốn là do một tay ta huấn luyện, các tướng lĩnh bên trong, hoặc là huynh đệ cũ của ta, hoặc là mưu sĩ dưới trướng cha ta, họ vẫn luôn chờ ta trở về.

 

Rời cung, việc đầu tiên ta làm là… đến  Cố phủ.

 

13.

 

Sau khi Cố Niên Vũ tạo phản, Cố phủ lập tức bị bao vây.

 

Đỗ Y Y bị người trông chừng, nghe nói ngày ngày đều lấy nước mắt rửa mặt.

 

Ta mang theo khẩu dụ của bệ hạ, xông thẳng vào trong phủ, lập tức ra lệnh trói nàng ta lại.

 

Nàng ta bị đè xuống đất, hung hăng trợn mắt nhìn ta, mặt đầy bất phục:

 

“Ta là con cháu trung liệt, được bệ hạ thân phong làm quận chúa Hoài Ninh, việc Cố Niên Vũ tạo phản thì liên quan gì đến ta?”

 

Ta bóp cằm nàng ta, từng chữ từng lời, nghiến răng nói:

 

“Phụ thân và ca ca của ngươi c.h.ế.t trận vì nước thì đã sao? Có liên quan gì đến một kẻ không biết liêm sỉ như ngươi?”

 

“Họ dưới suối vàng mà biết ngươi mặt dày vô sỉ trèo lên giường người có vợ, dựa vào danh tiếng người đã khuất để lên mặt, h.i.ế.p đáp chính thất, ngươi nói xem, họ sẽ nghĩ gì?”

 

Môi nàng ta run lên, chẳng biết lấy sức lực ở đâu, bất ngờ giằng ra, rút trâm cài đầu, lao về phía ta, hét lên:

 

“Hiên Viên Tương! Ta liều mạng với ngươi!”

 

Một kẻ yếu như chuột nhắt thì làm được gì ta?

 

Ta vung tay đánh bay cây trâm, lạnh lẽo cười khẩy:

 

“Giờ ta là d.a.o mổ, ngươi là cá nằm trên thớt. Chờ bản tướng quân tiêu diệt giặc Cố xong, ngươi cứ đợi mà xuống địa ngục cùng cả nhà hắn!”

 

“Bản tướng quân sẽ thành toàn cho ngươi, để ngươi xuống Hoàng Tuyền làm… chính thất phu nhân của hắn.”

 

Ta thẳng người dậy, vẻ mặt chán ghét, phủi tay như vừa chạm phải thứ bẩn thỉu.

 

Người canh giữ Cố phủ đã đổi thành người của ta.

 

Ta bắt hết cả họ hàng thân thích của Cố Niên Vũ, nhốt lại chung một chỗ.

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Trước khi rời đi, ta còn đặc biệt dặn dò:

 

“Nàng ta còn hữu dụng, đừng để chết.”

 

Người dân quanh đó kể rằng, liên tiếp mấy ngày sau, từ trong phủ tướng quân thường vang lên tiếng gào thét thảm thiết của một nữ nhân.

 

Lưu Cảnh giao cho ta sáu vạn binh mã, ta tưởng hắn muốn ta đem quân nghênh chiến Cố Niên Vũ, ai ngờ hắn lại nói:

 

“Tạm thời đừng lo chuyện bên ngoài. Trẫm chỉ có sáu vạn quân này, ngươi mà mang đi hết, kinh thành chẳng phải là trống rỗng rồi sao? Ai bảo vệ trẫm?”

 

“Ngươi chỉ cần trông giữ tốt kinh thành, bảo vệ hoàng cung, bảo vệ trẫm là đủ!”

 

Ta gật đầu đồng tình, vẻ mặt thành kính:

 

“Bệ hạ anh minh!”

Ta cho thay hết binh lính ở bốn cửa thành bằng người mình tin tưởng, hoàng cung lại càng được bố trí tầng tầng lớp lớp canh phòng.

 

Lưu Cảnh vừa mới yên tâm được chút, thì tin tức Cố gia quân cách kinh thành chưa tới trăm dặm liền truyền đến.

 

Hắn giật mình ngồi bật dậy:

 

“Cái gì?! Mau! Mau truyền Hiên Viên tướng quân tới đây!”

 

Mà khi ấy, ta đang ở… cửa tiệm đồ tang.

 

Ông chủ nhìn ta rồi hỏi:

 

“Ngươi mua nhiều giấy tiền vàng mã vậy làm gì?”

 

Ta liếc mắt hỏi lại:

 

“Rốt cuộc có bán không?”

 

“Bán! Bán! Bán!”

 

Đám binh quỷ của ta mấy ngày nay vất vả không ngừng, chẳng lẽ không nên thưởng công đàng hoàng một phen sao?

 

14.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tuy đổi triều thay đại khó tránh khỏi m.á.u đổ đầu rơi, nhưng huynh đệ tương tàn lại là điều ta không bao giờ muốn thấy.

 

Binh sĩ của Cố Niên Vũ, hay là những tướng sĩ các châu quận chống lại hắn theo lệnh vua, thì chẳng phải cũng đều là dân của Đại Lương sao?

 

Ta phải làm hết sức mình, để tránh thêm thương vong.

 

Vì vậy, những ngày qua, quỷ binh của ta thật sự rất cực khổ.

 

Cố Niên Vũ đánh trận như chẻ tre.

 

Có thành, tướng giữ cửa tự động đầu hàng, tình nguyện quy thuận dưới trướng hắn.

 

Có nơi, dân chúng trực tiếp trói tướng thủ thành, mở cổng nghênh đón.

 

Cũng có một số tướng lĩnh ngoan cố không chịu hàng, cứ khăng khăng cố thủ, ta liền cho quỷ binh âm thầm ra tay.

Ngày hôm đó, Cố Niên Vũ tấn công thành.

 

Ta cho tâm phúc canh giữ Lưu Cảnh nghiêm ngặt.

 

Đỗ Y Y mặc một thân áo trắng, bị áp giải lên tường thành.

 

Còn ta cũng đứng trên tường thành, mặc chiến giáp bạc, tay cầm trường thương tơ đỏ, áo choàng đỏ tung bay trong gió lạnh.

 

Dưới chân thành, binh sĩ xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề.

 

Vị tướng cầm đầu cưỡi ngựa cao lớn, ngẩng đầu nhìn lên nơi ta đứng.

 

Trung lang tướng đứng bên cạnh ta là tai mắt của Lưu Cảnh.

 

Hắn cất cao giọng quát:

 

“Tặc Cố! Cả nhà ngươi đã rơi vào tay chúng ta rồi! Mau đầu hàng! Ta đếm đến ba, nếu ngươi không hàng, sẽ có người phải chết!”

 

Đây là kế sách ta đề nghị với hắn, dùng tính mạng người Cố gia để uy h.i.ế.p Cố Niên Vũ.

 

Hắn thấy kế này rất hay, tỏ vẻ tán thưởng.

 

Để lấy lòng tin của hắn, ta cũng phải phối hợp diễn trò, làm việc gì cũng phải dè dặt trăm bề.

 

Ta nhìn thẳng ra xa, lắc đầu thở dài:

 

“Ồn ào quá.”

 

Ngay sau đó, có người rút kiếm, một nhát cắt ngang cổ hắn.

 

Trung lang tướng ngã gục, mắt trừng lớn, tay chỉ về phía ta, còn chưa kịp nói hết câu, đã bị lôi xuống.

 

Hôm ấy, trời trong xanh không một gợn mây.

 

Trời thu cao mát, mây bay xa thẳm.

 

Ta hít sâu một hơi, cảm thấy lòng mình vô cùng sảng khoái.

 

Ta cúi đầu, nhẹ nhàng mỉm cười với hắn:

 

“Cố Niên Vũ, chàng đến rồi.”

 

Giọng nói rất khẽ, nhưng hắn nghe thấy.

 

Hắn cũng mỉm cười đáp lại, gật đầu với ta từ xa.

Cố Gia Quân dàn trận nghiêm chỉnh, sáu vạn tinh binh của ta cũng đang chờ lệnh.

 

Rất nhiều người kinh ngạc nhìn phản ứng của chúng ta.

 

Rõ ràng chúng ta nên như gà chọi, vừa gặp mặt là đánh nhau sống chết.

 

Ta phải đặt đao lên cổ Đỗ Y Y, ép hắn rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

 

Một tên lính hét to, muốn khơi mào c.h.é.m giết.

 

Nhưng hai bên tướng lĩnh vẫn không ra lệnh.

 

Không ai manh động.

 

Mấy vạn người đứng đó, im lặng đến mức chỉ nghe được tiếng chim bay trên trời.

 

“Bắc Doanh xâm phạm biên cương, tàn sát dân lành. Tướng quân Cố Niên Vũ xua đuổi giặc thù, thu hồi thành trì, gột rửa mối nhục cho Đại Lương.”

 

Ta dừng lại một chút, rồi chất vấn lại:

 

“Ai dám nói hắn là nghịch tặc?”

 

“Nếu phải nói kẻ phản nghịch của Đại Lương, thì chính là Lưu Cảnh – kẻ đang ngồi trên ngai vàng kia!”

 

Quần chúng xôn xao, kinh hãi nhìn ta.

 

Nhưng câu nói ấy chạm đúng nỗi phẫn uất trong lòng Cố gia quân.