Phu Nhân Điều Khiển Quỷ

Chương 7



11.

 

Lưu Cảnh bảo ta g.i.ế.c Cố Niên Vũ.

 

Nhưng hắn không cho ta lấy một binh một tốt.

 

“Dương lão tướng quân để lại cho nàng vài chục thân binh, Hiên Viên gia lại giàu có, nàng thuê vài thích khách phục kích trên đường Cố Niên Vũ trở về là được.”

 

Ta mở miệng đòi mật chỉ, hắn không cho.

 

Nhưng vẽ ra một cái bánh thật to:

 

“Việc thành, trẫm phong nàng làm phi, vinh hoa phú quý hưởng suốt một đời.”

 

Còn không quên bổ sung:

 

“Trẫm không để ý nàng từng là vợ người.”

 

Trong lòng ta cười lạnh.

 

Hắn quả thật tính toán rất giỏi.

 

Nếu ta thất bại, Cố Niên Vũ có bằng chứng ta mưu hại, thì Lưu Cảnh có cớ tiêu diệt toàn bộ thế lực Dương gia và Hiên Viên.

 

Nếu ta thành công, Cố Niên Vũ chết, phải có người gánh tội danh hành thích công thần, cuối cùng, ta và hai nhà của ta vẫn phải chết.

 

Còn hắn?

 

Ngồi vững trên ngai vàng, thảnh thơi thu lợi, chẳng cần tự động thủ.

 

Ta rời khỏi chính điện, ngẩng đầu nhìn bầu trời tứ phía trong cung.

 

Bầy chim sà qua bầu trời xanh vời vợi.

 

Chim sẻ mãi mãi không hiểu chí hướng của hồng hạc.

 

Nhưng cũng có lúc, chim sẻ… lại bay cao hơn hồng hạc.

 

Tiên hoàng từng sáng suốt, cần mẫn, thương dân như con… sao lại sinh ra một đứa con như thế?

 

Gặp giặc thì hèn yếu như rơm rạ, gặp người nhà thì mưu mô như cáo già.

 

Vì tranh ngôi, Lưu Cảnh g.i.ế.c sạch các huynh đệ, cuối cùng ép Tiên hoàng chẳng còn lựa chọn nào khác, phải nhường ngôi cho hắn.

 

Hắn không màng xã tắc, chỉ nghĩ đến củng cố quyền lực, thân cận tiểu nhân, đuổi g.i.ế.c trung thần.

 

Như ta không đồng ý hòa đàm với Bắc Doanh, lập tức bị tước binh quyền, tịch thu hổ phù, còn bị gả cho một kẻ bù nhìn.

 

Việc cần làm của một đấng quân vương, hắn chẳng làm lấy một việc.

 

Còn muốn ta đi chịu tội thay hắn?

Nằm mơ.

 

Ta vừa đi được vài bước, bỗng thấy hoa mắt chóng mặt, chân mềm nhũn, ngã gục.

 

Tỉnh dậy thì trời đã tối.

 

Lưu Cảnh cho phép ta ở lại nghỉ tại tẩm điện phía tây, ta uống thuốc bổ huyết bổ khí của thái y kê, sau đó thổi tắt nến rất sớm.

 

Ngoài cửa có cung nhân canh gác.

 

Bên trong phòng, sương trắng lại cuồn cuộn dâng lên.

 

Hắc ảnh lại hiện ra từ sương mù.

 

“Xin chủ nhân chỉ thị.”

 

“Hoàng đế muốn g.i.ế.c Cố Niên Vũ.”

“Trong vòng một đêm, phải để cả thiên hạ đều biết chuyện này.”

 

“Tuân lệnh.”

 

Ta nằm ngủ luôn, một giấc ngủ yên bình cho đến rạng sáng.

Buổi triều sáng hôm nay, kéo dài khác thường.

 

Đầu lĩnh quỷ sai vẫn dùng lại chiêu lần trước của ta:

 

Chỉ sau một đêm, khắp phố lớn ngõ nhỏ, các thành trấn lân cận đều dán đầy những mẩu thủ bút truyền đơn.

 

Chữ viết thì kẻ nguệch ngoạc, người sắc sảo.

Tóm lại, không có nét nào giống chữ của ta.

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Trên giấy viết:

 

“Hoàng đế chuyên g.i.ế.c công thần, người tiếp theo chính là Cố tướng quân.”

 

“Chim bay tận, cung tốt cất; thỏ khôn chết, chó săn bị mổ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Hoàng đế đương triều g.i.ế.c huynh diệt đệ, ngai vàng vốn đã không danh chính ngôn thuận!”

 

Quan binh đến gỡ, dân chúng đã sớm đọc hết.

 

Càng bị triều đình ra sức dập tắt, dân gian lại càng bán tín bán nghi rồi tin hẳn.

 

Không cần cố tình tung tin, tin tức đã tự mình mọc chân chạy khắp thiên hạ.

 

Lưu Cảnh nổi trận lôi đình trong triều.

 

Hình Bộ dùng mọi thủ đoạn tra xét, cũng không lần ra được đầu mối.

 

Sau khi hạ triều, Lưu Cảnh cho truyền ta vào điện, sắc mặt âm trầm hỏi:

 

“Chuyện trẫm muốn g.i.ế.c Cố Niên Vũ, chỉ mới nói riêng với nàng hôm qua. Sao hôm nay đã lan ra khắp thiên hạ rồi?”

 

“Hoàng thượng minh giám!” ta làm bộ nhăn mặt, giọng đầy oan ức  “Hôm qua thần nữ thân thể khó chịu, may nhờ bệ hạ cho phép ở lại tẩm điện nghỉ ngơi, không hề bước ra khỏi cung nửa bước.”

 

“Trong cung cũng không có người quen, thần nữ làm sao truyền được tin ra ngoài?”

 

“Thôi vậy,” Lưu Cảnh mặt mày xanh mét, lạnh giọng “Cũng chẳng thể là nàng.”

 

Ta lặng lẽ quan sát sắc mặt hắn, rồi cẩn thận lên tiếng:

 

“Tướng quân Cố Niên Vũ nắm trong tay đại quân… nếu hắn nghe được lời đồn này, lại tưởng là thật… thì…”

12.

 

Chẳng bao lâu sau, truyền đến tin Cố Niên Vũ tạo phản.

 

Điều quan trọng là: dân chúng lại còn ủng hộ hắn.

 

Hắn liên tiếp chiếm được mấy tòa thành, khí thế như chẻ tre.

 

Mấy đại thần và đám người Bộ Binh suốt đêm không ngủ, bị triệu vào cung mấy lượt, vậy mà vẫn không bàn ra được đối sách gì.

 

Lưu Cảnh cuống quýt ra chỉ dụ, truyền ta nhập cung.

 

Rõ ràng hắn sợ đến hồn phi phách tán, thế mà vẫn cố giả vờ trấn định, mở miệng ra là muốn dọa ta:

 

“Hiên Viên Tương, ngươi đại náo Cố phủ, khiến hắn nhà tan cửa nát, lại còn hại hắn mất đứa con.”

 

“Ngươi nói xem, nếu Cố Niên Vũ đánh tới kinh thành, người đầu tiên hắn không tha sẽ là ai?”

 

Đúng vậy, là ta.

 

Ta lập tức hiểu ý, hai tay chạm đất, quỳ xuống, dõng dạc nói:

 

“Giặc Cố phản nghịch, Hiên Viên Tương nguyện vì bệ hạ vào dầu sôi lửa bỏng, không từ!”

 

Hắn vén long bào, ngồi ngay ngắn lại trên long ỷ, trầm giọng:

 

“Trẫm tin tưởng năng lực của Hiên Viên tướng quân.”

 

Thái giám tổng quản bưng một hộp gấm bước lên, cúi người dâng lên trước mặt.

 

Lưu Cảnh lấy từ trong hộp ra một vật, nói:

 

“Thứ này có thể điều động sáu vạn tinh binh Phi Vũ Kỵ, cả việc bố trí phòng thủ kinh thành cũng giao cho khanh. Khanh có nắm chắc không?”

 

Ta hơi ngẩn ra một chút, rồi hai tay nhận lấy.

 

Lúc dập đầu lần nữa, khí thế tràn đầy:

 

“Thần dù c.h.ế.t cũng không từ, quyết bắt giặc Cố sống mà dâng lên bệ hạ xét xử!”

 

Hắn gọi ta là “tướng quân”, vậy ta liền đổi xưng “thần”.

 

Ta cười lạnh trong lòng: Lúc Cố Niên Vũ ra trận, Lưu Cảnh còn bảo không có binh lực để điều động.

 

Quả nhiên là… đem giấu sẵn.

 

Hắn thấy vẻ ngờ vực của ta, còn cố tình giải thích:

 

“Trẫm sớm đã đoán được lòng phản nghịch của hắn, nên không giao hết binh quyền cho hắn.”

 

“Bệ hạ tính xa nghĩ rộng, đúng là minh quân.” ta đáp lễ.

 

“Thần có thêm một thỉnh cầu.”

 

“Nói đi.”

 

“Xin bệ hạ giao ả tiện nhân Đỗ Y Y cho thần xử trí.”

 

Lưu Cảnh chỉ vào mặt ta, cười ha hả:

 

“Đám nữ nhân các ngươi đúng là… Chuẩn tấu!”

 

Ta mãn nguyện ôm lấy hổ phù bước ra khỏi điện.