Từ nhỏ Cố Âm đã là học sinh ngoan, ở đâu cũng được giáo viên nâng đỡ, vui vẻ hoà nhã.
Đột nhiên bị hiệu trưởng đối xử bằng loại thái độ này, mặt đỏ lên tại chỗ, nhỏ giọng: "Vâng ạ thưa hiệu trưởng, em chào hiệu trưởng."
Cắn môi xoay người, bước chân cứng ngắc rời đi.
Đôi mắt cụp xuống tràn ngập lạnh lẽo.
……
Trong phòng họp, cực kỳ yên tĩnh.
Một đám phụ huynh đưa mắt nhìn nhau, không thể tin được bọn họ lại cẩn thận như vậy trước mặt một học sinh trung học.
Bố Dịch nghiêng người, chuyển hướng sang Cố Mang: "Bạn học Cố, xin chào, chú là bố của Dịch Sâm."
Cố Mang cúi đầu, ngón tay thờ ơ gõ mặt bàn.
Mí mắt cũng không thèm nhấc lên.
Lương Thanh Như vừa định phát hỏa nhưng bố Dịch đưa mắt nhìn qua, bà ta bèn nhịn một chút, gắt gao nắm chặt túi xách trong tay.
Những người khác cũng bị thái độ này của Cố Mang làm cho không biết phải làm sao.
Chẳng lẽ thật sự phải trơ mắt nhìn con trai của bọn họ ngồi tù sao?!
Bố Dịch ôn hòa cười cười: "Là như thế này, tôi đã xem video đánh nhau ngày đó rồi, đích thật là bọn Dịch Sâm không đúng trước, nhưng bọn nó cũng đã bị dạy dỗ hết rồi, bọn nó thật sự không gánh nổi tội danh giết người không thành này, nếu như cô Cố chịu rút đơn kiện thì điều kiện trên phương diện nào cũng đều dễ thương lượng."
Tư thế rất thấp kém, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.
Cố Mang tựa như là mới nghe được âm thanh, bèn giương mắt lên, cũng nở nụ cười: "Không biết bọn họ đáng giá điều kiện gì ở trong mắt các vị?"
Nghe cô nói như vậy, chính là có đường thương lượng.
Thần kinh căng thẳng của đám người hơi thả lỏng ra.
Bố Dịch lấy ra một tấm thẻ đã sớm chuẩn bị xong, đẩy tới trước mặt Cố Mang: "Bên trong là mười triệu, không biết điều kiện này có đủ để đổi việc rút đơn kiện với cô Cố hay không."
Biết Cố Mang đều có địa vị nhất định ở giới thời trang và giới giải trí, thế nên bọn họ chuẩn bị một lần tận mười triệu.
"Mười triệu..." Cố Mang chậm rãi lặp lại mấy chữ này, kéo dài âm cuối, sau đó tà khí nhếch môi: "Đủ mời một luật sư tốt."
Cô đứng dậy, hai tay đút túi, định đi ra ngoài.
Một đám người lập tức trở nên nóng vội.
Ánh mắt bố Dịch khẽ thay đổi, nhưng vẫn ổn định, cũng đứng dậy theo: "Cô Cố chờ một chút, chúng tôi không biết cô Cố muốn gì, không bằng nói thẳng cho chúng tôi biết để chúng tôi chuẩn bị tốt."
Cố Mang chuyển hướng sang ông ta, miễn cưỡng mở miệng: "Mỗi công ty một phần năm giá trị thị trường, mỗi một người."
Cô nói rất chậm, giọng điệu hững hờ.
Những người khác lại đồng loạt thay đổi sắc mặt tại chỗ.
Một phần năm giá trị thị trường của công ty đã vượt quá trăm triệu từ lâu, đây hoàn toàn là ăn cướp trắng trợn!
Lương Thanh Như hung tợn trừng mắt nhìn cô, đôi mắt một màu đỏ sậm vì tức giận: "Cố Mang! Cô đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!"
Nữ sinh hơi nghiêng đầu, một bên môi cong lên, khuôn mặt xinh đẹp hơi hất lên.
Chọc thủng lớp nội tâm thực chất bên dưới vẻ nịnh hót.
Giống như đang nói: Tôi đúng là đang ăn cướp trắng trợn, cho các người cơ hội đấy.
Đây là nét mặt phách lối thần thánh gì chứ!
Trước đó khi bố Dịch đến trung học Minh Thành đã nghe nói đến chuyện Cố Mang rất khó nói chuyện, là một cái gai đau đầu khó đối phó.
Bây giờ cô mở miệng, chứng tỏ không có đường lui.
Ông ta cũng không phí nhiều lời tốn nước bọt, chỉ nói: "Cô Cố, số tiền quá lớn, chúng tôi cần suy nghĩ."
Cố Mang gật đầu, lúc gần đi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, bèn nghiêng mắt, cười khẽ một tiếng: "Thật ra trong tay tôi có một đoạn ghi âm, hay là nghe thử xem?"
Trong đầu bố Dịch căng thẳng như dây cung, thử hỏi: "Là của bọn Dịch Sâm?"
Cố Mang nhướng mày.
Sau đó lấy điện thoại di động ra, tìm tập tin ghi âm, thờ ơ mở ra.
Đúng là đám người Dịch Sâm đang bàn bạc cách dạy dỗ Cố Mang.
Muốn đánh gãy chân Cố Mang, khiến tay cô tàn phế?
Sắc mặt của mấy phụ huynh thay đổi.