Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 244: Tôi kiên nhẫn không được tốt, đừng để tôi chờ quá lâu



Cuối cùng bố Dịch cũng biết vì sao Cố Mang lại ra tay tàn nhẫn như vậy, không chừa lại một chút đường sống nào.

Nếu như nộp bản ghi âm này, đám Dịch Sâm bọn họ sẽ xong đời.

Mặc dù không giao cho thẩm phán, trực tiếp phơi bày trên mạng thì dư luận cũng sẽ không bỏ qua cho bọn Dịch Sâm, thậm chí ngay cả công ty cũng phải chịu ảnh hưởng.

Lương Thanh Như không ngờ Cố Mang lại bình tĩnh như vậy.

Cho đến hôm nay mới lấy ra bản ghi âm này.

Nữ sinh này thật đáng sợ.

Cố Mang thu hồi di động, hai tay đút túi, khóe miệng cong lên như cười như không, giọng nói hơi khàn khàn, lộ ra vài phần cuồng dại: "Tôi kiên nhẫn không được tốt lắm, đừng để tôi chờ quá lâu."

Không ai dám nói gì.

Đưa mắt nhìn cô ra khỏi phòng họp.

Lương Thanh Như cắn răng: "Thật sự phải chuẩn bị cho cô ta sao?"

Nhiều tiền như vậy!

Sắc mặt của bố Dịch sa sầm xuống ngay khi Cố Mang rời đi: "Em có biện pháp khác cứu con trai à?"

Không phải Cố Mang không có bối cảnh, phía sau còn có cục trưởng Lục và cục trưởng cục cảnh sát.

Bọn họ không có can đảm dùng thủ đoạn khác.

……

Trên đường về lớp 20, Cố Mang nhắn tin cho Lục Thừa Châu, chỉ lời ít ý nhiều mà thuật lại một lần.

Rồi lại trò chuyện vài câu với anh ta.

Đi tới cửa lớp 20, cô cất điện thoại di động.

Vừa tiến vào từ cửa sau của lớp học, ba ánh mắt kia cứ như vậy nhìn về phía cô.

Lục Dương chủ động kéo ghế ra giúp Cố Mang, còn dùng tay áo đồng phục lau chùi, a dua lấy lòng: "Chị Mang, chị ngồi đi."

Sắc mặt Cố Mang không chút thay đổi nhìn anh ta một cái, ngồi xuống.

Bé mập và Sở Nghiêu nhìn cô, còn chưa lấy lại tinh thần từ tin tức động trời vừa rồi.

Có chút sững sờ.

Mấy người bọn họ học tập không tốt, mà bọn Dịch Sâm học tập lại rất tốt, tương phản dữ dội.

Cho nên bọn họ và đám người Dịch Sâm cũng nhìn nhau không vừa mắt.

Đánh nhau không ít lần.

Mỗi lần đều là hai bên cùng thiệt.

Kết quả chị hai trước mắt bọn họ, một cân năm vậy mà lại không có chuyện gì cả.

Trâu bò!

Tin tức vẫn chưa được truyền ra, trường trung học Thực Nghiệm phong tỏa tin tức rất có thủ đoạn, che kín vô cùng, bé mập phải tìm chị họ ở cục giáo dục của mình để hỏi.

"Chị Mang, tiết sau có muốn đi mua đồ ăn không? Em mời." Bé Mập được tăng tiền tiêu vặt, vô cùng hào phóng.

Cố Mang đeo tai nghe lên: "Không đi."

Ném ra hai chữ rồi lười biếng nằm sấp trên bàn ngủ.

Lục Dương rất tinh ý nói: "Chị Mang chị muốn ăn gì, em mang về cho chị."

"Gì cũng được." Âm thanh của nữ sinh lộ ra vẻ mệt mỏi, có vẻ tối hôm qua ngủ không ngon.

Lục Dương lập tức lên tiếng: "Được."

Cứ mua theo khẩu vị của chị Mang!

Tiết học thứ hai thoáng trôi qua, Lục Dương chào hỏi mấy người Tần Dao Chi rồi đến siêu thị mua đồ.

……

Bên phía nhà họ Dịch vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tìm Cố Mang nói chuyện, bảo cô không nên tham lam như vậy.

Ai ngờ giữa trưa, trát hầu tòa(*) của tòa án được gửi thẳng đến nhà bọn họ.

(*)Trát hầu tòa hay Trát lệnh: một loại Trát được gửi đến các đương sự hay người có liên quan để triệu tập họ tham gia vào một vụ việc hay vụ án tại Tòa.

Hỏi ra thì tất cả bốn nhà kia cũng đều nhận được trát hầu tòa.

Cố Mang đã thượng tố rồi.

Lương Thanh Như cầm trát hầu tòa của tòa án, hơi run rẩy: "Không phải Cố Mang nói sẽ cho chúng ta thời gian suy nghĩ sao? Sao trát hầu tòa lại đến nhanh như vậy?"

Bố Dịch mím môi: "Luật sư của cô ta là Khương Thận Viễn, tòa án có thể không bán phần nhân tình này để tăng tốc độ xét duyệt cho cậu ta ư?"

"Làm sao bây giờ?" Bà ta đỏ mắt hỏi bố Dịch: "Sâm Sâm không thể ngồi tù."

Cũng không ngờ tốc độ của cô lại nhanh như vậy, lúc này còn chưa tới nửa ngày.

Bây giờ Lương Thanh Như hối hận muốn chết, sớm biết như vậy thì còn không bằng đừng kinh động đến cảnh sát, không kiện Cố Mang.

Bố Dịch không có sức lực để trách cứ vợ, thuận miệng: "Anh đi tìm bạn để giúp đỡ, bán hết đất trong tay để lấy tiền mặt, hẳn là có thể miễn cưỡng gom góp đủ."

Nhà họ Dịch trải qua biến cố này, chỉ sợ sức sống của công ty bị tổn hại nặng nề.

Mặt Lương Thanh Như tái nhợt, hoang mang lo sợ gật đầu.

Bố Dịch nhìn về phía bà ta: "Chờ thằng trời đánh kia trở về, em tốt nhất đừng tiếp tục nuông chiều nó nữa, dạy dỗ nó cho tốt, đừng để nó tiếp tục đi trêu vào Cố Mang."

"Em biết rồi..."