Lục Dương cầm lấy giấy báo thi của mình, vẻ mặt khó chịu: "Trường số 4 ở vùng ngoại ô mà, xa lắm, má nó phân ra tận biên giới."
Bé mập và Sở Nghiêu cười to.
Sở Nghiêu không sợ chết nói: "Không sao, cậu và đại tiểu thư không rời không bỏ rất tốt."
Tần Dao Chi híp mắt nhìn Lục Dương, vô cùng ghét bỏ.
Thẩm Hoan nhìn sang biểu hiện của Cố Mang: "Chị Mang, cái này hẳn là chị ở năm 11, lớp 11/5, em ở lớp 12/12."
Cố Mang hơi gật đầu.
Buổi chiều, mấy người họ đến cửa hàng văn phòng phẩm mua đủ dụng cụ thi cử rồi ai về nhà nấy.
……
Lúc chạng vạng tối, Cố Mang đang học bài thì nhận được một cuộc điện thoại nhận hàng chuyển phát nhanh, bảo cô ra cổng trường học lấy hàng chuyển phát nhanh.
Cô không đi, nói thẳng với Mạnh Kim Dương vừa xuống lầu giặt quần áo.
Nửa giờ sau, Mạnh Kim Dương cầm chuyển phát nhanh đi lên: "Cố Mang, là chocolate mà cậu thường xuyên ăn."
Vừa dứt lời, điện thoại di động của nữ sinh lại vang lên, ánh mắt vừa chuyển sang bèn trông thấy người gọi đến, nhíu mày.
Cô đưa tay lấy máy.
Âm thanh thanh cao dễ nghe của người đàn ông truyền tới: "Đã nhận được chocolate chưa?''
Cố Mang nhìn hộp chuyển phát nhanh được Mạnh Kim Dương đặt trên bàn, lười biếng à một tiếng, lật qua một trang bài thi.
"Có chút việc phải đến Bò Cạp Đỏ, không đến được." Lục Thừa Châu ngồi trên sô pha, nhìn một nhóm tân binh đang mang vật tăng sức nặng chạy việt dã trên màn hình nhỏ qua camera theo dõi, thấp giọng nói: "Trước khi thi thì ăn mấy viên, ngày mốt thi xong tôi đi đón em."
Vốn tưởng rằng chuyện có thể xử lý xong vào hôm nay, buổi tối làm chút đồ ăn cho cô.
Kết quả là có một tai nạn nhỏ.
Cố Mang nghe vậy, hơi nhướn mày, thuận miệng hỏi: "Cố Tứ huấn luyện thế nào?"
Trong màn hình camera theo dõi, Cố Tứ nhỏ đến đáng thương, đeo một cái túi ngụy trang lớn trên lưng, rơi ở phía sau cùng của cả đội ngũ, vẻ mặt không chịu thua.
Chân quá ngắn, có thể đuổi kịp đám tân binh kia thì Lục Thừa Châu cũng đã rất bất ngờ rồi.
''Đang mang vật tăng sức nặng chạy việt dã, vị trí cuối đội." Lục Thừa Châu mở miệng, giọng nói lơ đãng lười biếng.
Cố Mang chậc một tiếng, lại lật qua một trang bài thi, thờ ơ lên tiếng: "Học bài, cúp đây."
Tiếng giấy ma sát truyền tới bên phía Lục Thừa Châu.
''Ừm." Người đàn ông lên tiếng, hơi dừng lại rồi lại nói: "Thi cử thuận lợi.''
Cố Mang cười khẽ, trầm thấp dễ nghe, biếng nhác nói: "Yên tâm, thành tích nhất định sẽ khiến cho anh có thể ngẩng cao đầu trong nhóm phụ huynh."
Lục Thừa Châu: "..."
……
Ba người còn lại trong ký túc xá đều thi ở trường trung học số 4 Minh Thành.
Buổi chiều sẽ về thẳng nhà, ngày mai phụ huynh lái xe đưa đi.
Ba người Cố Mang, Mạnh Kim Dương và Thẩm Hoan dậy rất sớm, đến nhà ăn ăn sáng.
Vài người ăn thức ăn dinh dưỡng, trong phòng ăn còn đặc biệt kẹp bánh dùng xúc xích có khắc bốn chữ "Toàn bộ max điểm".
Cửa sổ đó chật kín người, chỉ vì để lấy một dấu hiệu tốt.
Cũng không phải căng thẳng như vậy.
Khi ba người tách ra, Cố Mang bảo các cô ấy cầm mấy viên chocolate để bổ sung năng lượng.
Thẩm Hoan ăn miếng đầu tiên thì rơi vào tay giặc: "Vãi thật, chocolate gì thế này, sao lại ăn ngon như vậy chứ!"
Cố Mang không nói gì, xoay người đi về phía phòng thi lớp 12/5 của cô.
Trong tòa nhà dạy học toàn là giáo viên và lãnh đạo trường đeo bảng công tác giám thị.
Nghiêm ngặt hơn cả thi đại học.
Cố Mang chậm rãi đi tới lớp 11 - 5, đụng phải Lục Ý cùng phòng thi ở cửa.
Đối phương cong cong môi với cô, xem như là chào hỏi.
Cố Mang khẽ gật đầu, hai người một trước một sau để thầy giám thị dùng máy thăm dò quét toàn thân, đặt di động trên bục giảng, sau đó đi vào phòng thi.
Bên trong toàn là những gương mặt xa lạ của các trường khác.
Nhìn thấy khuôn mặt của Cố Mang, ánh mắt đều chuyển qua.
Tìm được vị trí của mình rồi ngồi xuống, Cố Mang dùng tay chống mặt, rất nhàm chán mà chuyển bút, chờ cuộc thi bắt đầu.
Lúc này, ngoài cửa có một nam sinh đi vào, quen thuộc không thôi.
Oan gia ngõ hẹp.