Buổi tối, Cố Mang ngồi trên giường xem bài thi, bỗng nhiên có âm thanh rung mạnh truyền đến.
Cô cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, là cuộc gọi video của Vân Lăng.
Cô trở tay cúp máy, gõ chữ: "Chuyện gì?''
Vân Lăng trả lời lại rất nhanh: "Tổng thống nước K lại đến đặt hàng, lần này không phải là đơn nặc danh, nói là vợ của ông ấy mắc phải một loại bệnh kỳ quái, chữa trị sáu năm không thấy chuyển biến tốt, cho nên mới muốn tìm đến vị thần y kia, ra giá rất cao, cô nhận không?"
Họ vẫn luôn không có tiền lệ nhận đơn nặc danh.
Là vì để Ảnh Minh luôn chiếm ưu thế tuyệt đối, tránh né tất cả những mạo hiểm.
Đây là quy củ của Ảnh Minh bọn họ, muốn tìm bọn họ làm việc thì phải tuân thủ quy tắc trò chơi của bọn họ.
Bác sĩ bên cạnh tổng thống điều trị sáu năm nhưng không có chuyển biến tốt?
Cố Mang híp mắt, có chút hứng thú, nhưng nhìn thấy bài thi trong tay thì lại trả lời một cách hững hờ: "Gần đây không rảnh, mười ngày sau."
Bên kia, Vân Lăng thấy vị chủ nhân này đồng ý, thoáng chốc ngồi thẳng dậy, rất bất ngờ.
Danh sách những người tìm đến vị thần y này không ít, hơn nữa hai năm nay, vị chủ nhân này cũng chưa từng đồng ý.
Bao nhiêu tiền thì ngồi trong lòng người khác cũng không loạn (1), thế mà lần này lại đồng ý.
(1) Nguyên văn là "Tọa hoài bất loạn" (坐怀不乱): Nghĩa đen là ngồi trong lòng (của người khác) mà không bị xao động, không bị cám dỗ. Nghĩa bóng là giữ được tâm địa thanh bạch, không bị dao động bởi những cám dỗ, những lời ngon ngọt, những lợi ích cá nhân.
Muốn hỏi nguyên nhân nhưng lại không dám, bèn trả lời một câu: "Được, còn tưởng rằng cô sẽ không động lòng với nhiều tiền như vậy chứ."
Cố Mang không trả lời anh ta, tiện tay ném điện thoại di động sang một bên.
……
Gần tới kỳ thi, bầu không khí học tập của trường trung học Minh Thành càng thêm căng thẳng.
Giáo viên các môn hận không thể giảng mười bài thi trong một tiết, gần như mỗi tiết học đều sẽ dạy quá giờ.
Ăn cơm cũng giống như chiến trường, toàn bộ thời gian gạt ra đều dành cho học tập.
Tần Dao Chi và Mạnh Kim Dương bận tối mày tối mặt, gần như vừa đến thời gian nghỉ ngơi là bạn học trong lớp sẽ chạy tới hỏi đề.
''Lục Dương, đi mua chai nước cho bố mau, khát nước quá." Thời gian nghỉ trưa, trong lớp về cơ bản đều đầy người, Tần Dao Chi giảng đề nửa giờ, miệng khô lưỡi khô.
Khóe miệng Lục Dương co rút: "Cút đi, má nó ai là con trai cậu chứ!"
Mắng một câu nhưng vẫn kéo Sở Nghiêu và bé mập đến siêu thị, mua một đống đồ ăn đồ uống về.
Vừa ăn, vừa vây quanh cùng nhau học tập.
Tính tình của Tần Dao Chi không tốt, nếu giảng một đề nửa ngày mà Lục Dương và ba nam sinh kia vẫn không hiểu thì sẽ bắt đầu phun ra những lời thơm tho.
''Đại tiểu thư cậu học hỏi Kim Dương một chút được không, dịu dàng một chút, kiên nhẫn một chút, cậu như vậy thì về sau ai thèm cậu chứ!" Lục Dương ghét bỏ nói.
Tần Dao Chi khẽ mỉm cười: "Ai thèm thì cũng sẽ không tìm cậu."
Lục Dương ha ha: "Cũng như nhau thôi."
Mạnh Kim Dương nhìn bọn họ cãi nhau ầm ĩ thì vẫn luôn mỉm cười, cảm thấy vô cùng thú vị.
Cố Mang chống tay, trên mặt không có biểu cảm gì, không nhanh không chậm lật xem bài thi.
Cực kỳ bình tĩnh.
……
Kéo dài tới sáng chủ nhật, trường học mới phát giấy báo thi, buổi chiều cho bọn họ nghỉ nửa ngày để đi xem trường thi.
Nghe nói lần thi liên thông toàn quốc này không phải là quyết định đột ngột, mà là mưu đồ đã lâu, muốn chọn ra một nhóm học sinh đặc biệt để bồi dưỡng chuyên nghiệp.
Học sinh hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ có hơi lệch môn, một số người giỏi toán, một số người giỏi tiếng Anh.
Nhưng thi đại học đều dựa theo thành tích tổng, dễ làm mai một một số học sinh giỏi một môn nào đó.
Cho nên kỳ thi liên thông toàn quốc diễn ra ở đây để xem xét tình hình, dự định tuyển trước một nhóm học sinh đặc biệt, tức là những học sinh học lệch môn.
Đây là tin vui đối với hầu hết các học sinh.
Cuộc thi lấy thành phố làm khu vực, tất cả học sinh sẽ được trộn lẫn trong cuộc thi.
Mạnh Kim Dương, bé mập và Sở Nghiêu thi ở trường trung học Thực Nghiệm.
Trường thi của Lục Dương và Tần Dao Chi là trường trung học số 4 Minh Thành.
Chỉ có Cố Mang và Thẩm Hoan thi trong trường.
Cố Mang lấy được giấy báo thi, tâm trạng không tệ nhướng mày.
Tần Dao Chi hâm mộ nói: "Chị Mang, trường thi của chị và Thẩm Hoan là ở trường của chúng ta thì may mắn quá, buổi chiều cũng không cần đi tìm trường thi."