GIỚI THIỆU:
Sau khi biết vị phu quân mù mà ta lừa cưới được lại là Thế t.ử của Hầu phủ, ta không hề do dự, lập tức bán hắn cho Đại tiểu thư nhà họ Phùng tìm đến cửa.
Ôm hai trăm lượng bạc, ta đứng ngoài cửa nghe Phùng Đại tiểu thư khóc lóc:
“Tuần huynh, hai năm nay vẫn luôn là thiếp chăm sóc chàng.”
“Nếu chàng không nguyện quay về kinh thành, thiếp cũng nguyện ý ở lại đây chăm sóc chàng cả đời.”
Theo cái tính ưa làm loạn của tên mù c.h.ế.t tiệt ấy, giờ này hắn hẳn là đã hôn cho nát miệng vị Đại tiểu thư kia rồi.
Ta ôm bạc chạy như bay đến nhà đồ tể, mượn cái cân để cân lại cho chắc.
Trừng mắt nhìn kỹ — mẹ nó! Thiếu cân hụt lượng rồi!
Chắc chắn là kẻ đưa bạc đã giấu riêng một phần.
Không biết là lão ma ma mặt to mắt nhỏ nọ…
Hay là tiểu nha hoàn mặt nhỏ mắt to kia.
Thôi thôi, chạy trốn mới là chuyện lớn.
Lấy được hộ tịch từ nhà trưởng thôn xong, ta ngồi phịch xuống đất, òa khóc nức nở.
Xuyên tới đây hai năm rồi! Cuối cùng ta cũng không còn là dân đen không hộ tịch nữa!
01
Lúc mới xuyên đến, ta phấn khởi muốn c.h.ế.t!
Nhìn cái “cấu hình” này của ta, ta cảm thấy mình đúng là nữ chính trời chọn rồi.
Người thì đẹp, n.g.ự.c lại to, cha không thương, mẹ không yêu, còn có thêm một đứa em trai siêu cấp hung hãn.
Từ nhỏ ăn đói một bữa no một bữa mà lớn lên, khó khăn lắm mới thi đỗ đại học, mỗi ngày còn phải vừa làm vừa học.
Đi làm thêm công việc lễ tân, bị tên phú thương đầu heo ép uống rượu, lúc chạy trốn thì ngã xuống sông rồi xuyên đến đây.
Theo kinh nghiệm đọc truyện tới tận ba giờ sáng của ta, sau khi xuyên qua nhất định ta sẽ trở thành mỹ nhân vạn người mê.
Nhưng hiện thực thì tàn khốc.
Ngày đầu tiên xuyên tới, ta đã bị người ta tóm gọn.
Ngôn ngữ không thông, không có hộ tịch.
Bị trưởng thôn phán là lưu dân.
Mà lưu dân chỉ có hai lựa chọn:
Một là tìm một nhà nào đó thu nhận, làm việc hai năm cho chủ nhân rồi mới được cấp hộ khẩu.
Hai là bị giải lên quan phủ, phát phối đi lao dịch.
Đương nhiên ta chọn cách thứ nhất!
Trưởng thôn dẫn ta đi, gõ chiêng gõ trống đem ta đến từng nhà.
Nhìn thấy Trương Tam răng vàng đầy miệng.
Lý Tứ thiếu cánh tay, cụt cái chân.
Vương Ngũ móc mũi xong lại gãi chân.
Ta im lặng.
Trưởng thôn bất đắc dĩ nói: “Nhà nào ra hồn ra dạng ai lại muốn nhận một mối họa như ngươi vào cửa?”
Cũng may thôn trưởng phu nhân tốt bụng, nhắc rằng trong thôn có một kẻ mù, có lẽ cần người hầu hạ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta ỉu xìu theo sau trưởng thôn đi nhìn người mù ấy.
Khi đó Lục Tuần mặc một thân thanh y, đang ngồi trong sân khắc mộc điêu.
Nghe thấy tiếng động, hắn ngoảnh về phía cửa, gương mặt lạnh lẽo thờ ơ không chút biểu cảm.
Đôi mắt yên tĩnh, cũng chẳng có nửa phần ánh sáng.
Được rồi được rồi!
Ta lập tức nhào tới, đầy thâm tình nói:
“Phu quân! Thiếp chính là vị thê t.ử thất lạc nhiều năm của chàng đây!”
02
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tóm lại, ta khóc lăn khóc lóc, giả ngoan giả đáng thương, c.h.ế.t bám sống bám, rốt cuộc cũng được ở lại bên cạnh Lục Tuần.
Tuy ta giặt hỏng không biết bao nhiêu bộ y phục của hắn, đốt cháy bếp của hắn sáu bảy lần, nhưng tổng thể thì… ta vẫn chăm hắn khá là chu toàn.
Chỉ là không biết từ khi nào, chăm chăm sóc sóc rồi… lại chăm luôn lên giường hắn.
Chuyện này không phải lỗi của ta.
Chỉ có thể trách đời cổ đại quá mức buồn chán!
Mở mắt ra là ăn.
Nhắm mắt vào là ngủ.
Giải trí lớn nhất là chơi trò “một hai ba, cây gỗ đứng im” với bọn nhóc trong thôn.
Nói đến chuyện trên giường kia…
Ta thề là Lục Tuần là người đầu tiên có ý đó!
Hôm ấy, sau giấc ngủ trưa, ta như lệ thường mang một túi kẹo đi tìm đám trẻ chơi đùa.
Phát hiện tiểu tùy tùng của ta — Lưu Tiểu Hoa — không tới.
“Báo cáo đại ca! Lưu Tiểu Hoa đang bị đ.á.n.h ở nhà!”
“Cha nàng ấy dữ lắm, đại ca đừng tới.”
“Đúng đó đúng đó, cha nàng ấy thua sạch khi đ.á.n.h bạc trong thành, về là đ.á.n.h người đó.”
Ta nổi giận ngay tại chỗ: “Dám đ.á.n.h thuộc hạ của ta, không muốn sống nữa phải không!”
Ta dẫn theo đám “binh tốt tôm tép”, khí thế bừng bừng xông đến nhà Lưu Lại Tử.
Vừa đến liền thấy Lưu Lại T.ử cầm roi mây quất Lưu Tiểu Hoa đến toàn thân đầy máu.
Mẫu thân nàng cúi đầu giặt quần áo, mái tóc buông xuống che hết nét mặt.
Lưu Tiểu Hoa c.ắ.n răng, không kêu một tiếng, thân thể gầy yếu lắc lư như sắp ngã.
Ta nghĩ nghĩ, bước lên phía trước, kéo trễ vai áo xuống một chút.
Ta cười tủm tỉm, giọng vừa mềm vừa nũng nịu:
“Ôi chao, đây chính là đại ca nhà họ Lưu sao? Thật là tuấn tú ghê.”
Lưu Lại T.ử trợn mắt muốn rớt ra ngoài.
Hắn bừng tỉnh vỗ đùi:
“Chả trách cô đối xử tốt với con bé Tiểu Hoa nhà ta như thế, thì ra là si mê ta!”
Hắn lập tức vươn bàn tay bẩn thỉu muốn chạm vào ta.
Ta vung nắm đ.ấ.m — đập cho hắn một cú! Một cú khiến hắn suýt gặp tổ tông!
Trái móc! Phải móc!
Ta đánh! Ta đ.á.n.h đánh đánh!
Năm xưa luyện để đối phó sắc lang, quả nhiên không uổng công.
Đánh xong, ta ôm mặt khóc ròng:
“Hu hu, ta không còn mặt mũi gặp ai nữa! Lưu Lại T.ử ức h.i.ế.p ta!”
Bọn “binh tốt tôm tép" liền chạy về kể với cha mẹ chúng:
“Đúng rồi đúng rồi, hắn sờ vai tỷ tỷ!”
“Hu hu, con thấy hắn kéo áo tỷ tỷ!”
“Hắn còn lôi tỷ tỷ vào phòng, hung dữ lắm!”
Chúng mới năm sáu tuổi, không biết nói dối, nhưng biết nói… bừa.
Người lớn vốn thích hóng chuyện, được bọn trẻ “chỉ dẫn", liền thi nhau đồn thổi.
Khi chuyện truyền đến tai Lục Tuần, cả thôn đều nói ta bị Lưu Lại T.ử cưỡng bức.
Vậy nên chẳng ai truy cứu chuyện ta đ.á.n.h hắn đến cha mẹ nhận không ra nữa.
Lưu Tiểu Hoa len lén mang cho ta một đĩa bánh rán.
Nàng khe khẽ nói:
“Cha bị tỷ đ.á.n.h đến nằm liệt giường rồi. Muội với mẹ có một thời gian dài không bị đ.á.n.h nữa… Tỷ tỷ, cảm ơn tỷ.”