Ta xoa đầu nàng, không nói lời nào.
Bởi… thật ra ta cũng chẳng thay đổi được gì.
Chẳng lẽ ta dạy Tiểu Hoa g.i.ế.c cha sao?
Không có Lưu Lại T.ử thì ruộng đất nhà họ sẽ bị thu, mẹ con nàng sẽ chẳng còn nơi nương tựa.
Hay ta dạy Tiểu Hoa tự cường đứng lên, phản kháng cha mình?
Nàng lo cái ăn từng bữa, đã đủ khổ rồi.
Bình an lớn lên, yên ổn gả đi — với nàng mà nói đã là đủ.
Phải, đủ rồi.
Khi ta định ra tay nặng hơn với Lưu Lại Tử…
Người phụ nữ cúi đầu giặt áo kia chặn ta lại, lệ chảy đầy mặt:
“Lý cô nương… đủ rồi.”
********
Ta gặm lê, nằm trên ghế mây của Lục Tuần, đong đưa đôi chân, khe khẽ hát.
Hắn bình thản bước về phía ta.
Người gì mà đẹp thế, mỗi ngày nhìn hắn một chút, ta đều thấy bớt cả nửa phần sát khí.
Hắn trước khi mù, nhất định là thiên chi kiêu tử, là kẻ được vạn sao vây quanh.
Không hiểu sao lại lạc đến cái thôn này.
Ta sợ hắn vấp ngã nên dìu hắn ngồi xuống.
Bàn tay Lục Tuần chạm vào cánh tay ta, hơi thở khựng lại, nhíu mày hỏi:
“Cô mặc cái gì thế?”
Ta cúi nhìn — quần đùi to, áo yếm nhỏ.
Dù sao hắn cũng đâu nhìn thấy.
Ta bịa bừa:
“Tất nhiên là váy áo bình thường rồi.”
Lục Tuần hừ lạnh một tiếng, tay khẽ lướt qua cánh tay, bờ vai ta.
Tay hắn luôn có chút lạnh, quét qua nhẹ như lông chim, khiến tim ta lập tức run rẩy.
Lục Tuần bỗng dùng lực đ.á.n.h mạnh lên vai ta, giận dữ nói:
“Lý Ngư, cô nên tự biết quý trọng chính mình. Cần gì vì một tên vô lại mà đ.á.n.h đổi thanh danh. Nếu cô muốn hắn biến mất, tới tìm ta là được.”
Ta cười hí mắt hỏi:
“Công tử, ta là gì của công tử, vì sao phải tìm công tử?”
Lục Tuần như thở dài.
Hắn cụp mi mắt xuống, ta không nhìn rõ đôi mắt mất thần kia nữa.
Hắn nắm lấy tay ta, do dự một lát rồi nói:
“Ta mắt mù, không biết dung mạo cô ra sao. Mà cô cả ngày nói năng lộn xộn, chẳng câu nào đáng tin. Ta vốn là kẻ cố chấp, thủ cựu… trong tình thế chẳng rõ ràng gì thế này, ta không muốn cùng cô…”
Ta vòng tay qua cổ hắn, ghé môi hôn một cái:
“Muốn cùng ta thế nào~ hả công tử?”
Lục Tuần siết chặt eo ta, hơi thở trầm xuống:
“Chúng ta thành thân đi.”
03
Ta đương nhiên không chịu thành thân với hắn!
Ta đâu có ngốc mà đi gả cho một nam nhân lai lịch bất minh.
Có điều… tiện nghi nên chiếm thì ta chẳng bỏ sót chút nào.
Sau khi ăn sạch sẽ Lục Tuần, vị chính thất chưa cưới của người ta liền tìm đến cửa.
Lúc ấy ta mới biết hắn lại là Thế t.ử của Định Viễn Hầu phủ tại kinh thành.
Ba năm trước, Lục Tuần bất ngờ bị mù, giấu diếm mọi người mà chạy đến tiểu sơn thôn này ẩn cư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mọi người đã tìm hắn rất lâu.
Không lâu trước đây, Lục Tuần gửi một phong thư hồi kinh, nói hắn muốn thành thân, nhà họ Lục mới lần ra tung tích của hắn.
Thế là vị hôn thê của hắn vội vàng chạy tới, để “đánh” con tiểu tam như ta.
Ta khoanh tay trước ngực, chờ nàng mở miệng.
Phùng Tố Âm dung mạo mềm mại đoan trang, nhìn vào đã khiến người thương tiếc.
Đợi lát nữa có đ.á.n.h nhau… ta tuyệt không vì nàng đẹp mà nương tay.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta nghĩ nàng sẽ xông vào mắng ta té tát, ai ngờ nàng chỉ khẽ mỉm cười.
Một bụng ác ý chuẩn bị phản công của ta lập tức tan sạch.
Ta sảng khoái nói ngay:
“Cô đưa bạc, ta lập tức đi!”
Phùng Tố Âm cầm khăn, tò mò hỏi:
“Nhưng Lục Tuần ca ca đối với cô tốt như thế, cô rời bỏ huynh ấy không đau lòng sao?”
Không có bạc, không có tự do mới đau lòng!
Theo lời nàng nói, Định Viễn Hầu phủ là nhà danh giá trâm anh, quy củ lễ giáo đếm không xuể.
Nếu ta theo Lục Tuần quay về, không biết bao nhiêu ám tiễn minh thương chờ đ.â.m cho c.h.ế.t.
Mạng ta chỉ có một; đàn ông thì chẳng đáng mấy đồng.
Đao núi biển lửa ta không đi được.
Phùng Tố Âm cũng là người sảng khoái.
Nhanh như chớp đã sai người đưa bạc cho ta.
Sau đó ta không giấu giếm chuyện gì giữa ta và Lục Tuần, kể tuốt cho nàng nghe.
Phùng Tố Âm nghe đến đỏ mặt tía tai.
Nàng thì thào:
“Lục Tuần ca ca vốn ưa sạch sẽ… mà lại chịu để cô dùng chén trà của chàng.”
“Chàng kén ăn, đầu bếp trong phủ đều là mời từ khắp trời nam biển bắc. Vậy mà cô mỗi ngày đều lấy mấy món cơm canh tầm thường dỗ chàng ăn?”
“Chàng tuyệt đối không thể lỗ mãng như vậy!”
Vẻ mặt Phùng Tố Âm như trời sập, tượng thần trong lòng sụp đổ.
Ta tò mò nhìn nàng hỏi:
“Lục Tuần với ta đã thế này thế kia rồi, cô còn nguyện gả cho hắn sao?”
Phùng Tố Âm đương nhiên đáp:
“Từ lúc hiểu chuyện, ta đã biết mình phải gả cho Lục Tuần ca ca. Tương lai ta làm chủ mẫu nhà họ Lục, phải chủ trì nội trợ, xử lý gia vụ, còn phải nạp cho Lục Tuần ca ca hai phòng thiếp thất, như vậy mới tiện chăm sóc chàng.”
Ta giơ ngón cái với nàng.
Rồi giơ luôn ngón giữa về phía phòng Lục Tuần.
Được được được! Tình yêu vĩ đại quá! Là ta hẹp hòi rồi.
Phùng Tố Âm lại tiếc nuối nói:
“Nếu không phải Lục Tuần ca ca muốn cưới cô làm chính thê, ta còn chẳng đến mức đuổi cô đi. Cô đẹp như vậy, làm thiếp cho ca ca cũng là cực tốt.”
Ta chắp tay:
“Cáo từ!”
Vốn ta còn lo giọng của Phùng Tố Âm khác ta, sẽ khiến Lục Tuần sinh nghi.
Ai ngờ lão ma ma nhà người ta lợi hại vô cùng, cho nàng ngậm một miếng t.h.u.ố.c gì đó.
Mở miệng ra, giọng nàng giống ta đến bảy tám phần.
Phùng Tố Âm như đứa trẻ tò mò, nói vài câu rồi tự mình bật cười.
Ta nhìn dáng vẻ đáng yêu đó, trong lòng chua lè nghĩ:
Tên Lục Tuần c.h.ế.t tiệt, đúng là tốt số!
Ta tới nhà trưởng thôn khóc than một trận, nói vị hôn thê của Lục Tuần đ.á.n.h ta chạy trối c.h.ế.t.
Thôn trưởng phu nhân thương ta, nhanh chóng giúp ta làm xong hộ tịch.
Ta ôm bạc, cầm hộ tịch, chạy trốn trong đêm.