Ta hưu cái rắm!
Ta nghiến răng đáp:
“Ta với Tam công t.ử chẳng qua chỉ đùa chơi mà thôi, người ta thật lòng thương là Kiều nương. Thế tử, ta tuyệt đối không để Tam công t.ử vì ta mà lỡ dở một đời. Ta sẽ lập tức cắt đứt với hắn.”
Lục Tuần không nói gì, đưa tay tìm chén trà.
Ta thấy hắn mò mẫm trên bàn, thế mà lại cầm nhầm phải chén của ta.
Ta vội kéo cổ tay hắn, đổi lại chén đúng.
Động tác của Lục Tuần khựng lại trong một thoáng, rồi hắn cúi đầu uống trà.
Gió thổi, dải lụa trước mắt hắn phất lên, lướt nhẹ qua mặt ta.
Lục Tuần lạnh nhạt nói:
“Giờ Thiệu Đình vì ngươi mà bỏ ăn bỏ uống, đổi lại chỉ nhận một câu ‘chỉ là chơi đùa’. Lý công tử, ngươi xưa nay đều khinh rẻ tình cảm người khác đến thế sao?”
Rõ ràng Lục Thiệu Đình là không buông nổi Phùng Tố Âm thì có!
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Đều tại Lục Tuần — đã hai năm mà còn chưa cưới Phùng Tố Âm, khiến Lục Thiệu Đình ôm hy vọng hão huyền.
Ta bực quá, buột miệng quát:
“Nam nhân ta đã chơi qua không một ngàn thì cũng tám trăm, Lục Thiệu Đình thì là cái gì? Nhà Định Viễn Hầu các người quyền lớn thế mạnh, nhưng muốn ép ta hưu thê, ta tuyệt đối không để các người bắt nạt!”
Từ khi mở thư phường ta đã kết giao không ít quyền quý.
Nếu thực sự phải liều, ta sẽ ngừng đăng!
Để độc giả của ta đến lý luận với Lục Tuần.
“Rắc!”
Chén trong tay Lục Tuần vỡ tan.
Mảnh sứ cứa vào tay hắn, m.á.u tươi chảy ra.
Ta hoảng đến tê dại, lập tức giúp hắn băng bó.
Đôi tay của Lục Tuần chưa bao giờ làm việc nặng, chỉ có ngón tay cầm bút hơi chai.
Khi còn ở tiểu viện, hắn từng bị d.a.o khắc làm bị thương, giờ vẫn còn vết sẹo mờ.
Ta cúi đầu buộc băng, run rẩy nói:
“Thế tử, cái chén này dở quá, làm thương quý thể của ngài, để ta vứt hết ngay!”
Lục Tuần lạnh nhạt hỏi:
“Hình như ngươi rất sợ ta.”
Tất nhiên ta sợ.
Sợ hắn nhận ra ta, rồi trả thù ta.
Cuộc sống yên ổn khó khăn lắm ta mới dựng được, chẳng lẽ để tan thành mây khói?
Ta thử thăm dò:
“Nếu thế t.ử bị người lừa… ngài sẽ làm gì?”
Lục Tuần mỉm cười, chậm rãi đáp:
“Trói lại, từng chút một… trừng phạt cho tốt.”
Trong đầu ta lập tức hiện ra cảnh bị nhốt trong mật thất, bị hắn cầm đủ loại hình cụ mà tra tấn.
Lục Tuần gõ nhẹ lên bàn, nói tiếp:
“Lý Vô Ngư, ngươi đã trêu vào người nhà họ Lục, tuyệt không thể coi như chưa từng. Hưu thê đi.”
Tiểu Hoa cuối cùng chịu không nổi, lao tới ôm lấy ta, khóc nức nở:
“Cầu xin thế tử, tha cho cha con đi, con với mẹ không thể mất người.”
Ta vuốt đầu nàng, cay xè nơi mũi.
Ta mỗi ngày cố học tới bạc cả đầu, mới gầy dựng được cuộc sống yên ổn này, dễ dàng lắm sao?
Kiều nương cũng bước đến, khẽ nắm tay ta.
Ba người chúng ta quấn lấy nhau, đáng thương tội nghiệp vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta khẩn cầu:
“Thế tử, trẻ nhỏ còn non dại, không thể không có cha.”
Lục Tuần trầm ngâm:
“Nếu Lý công t.ử không muốn hưu thê… vẫn còn một lựa chọn khác.”
07
Lục Tuần nói từ nhỏ Lục Thiệu Đình đã vừa sợ vừa kính hắn; nếu ta muốn để Lục Thiệu Đình hoàn toàn c.h.ế.t tâm với ta, vậy hãy phối hợp với hắn diễn một vở kịch.
Ta khí thế đằng đằng kéo đến Lục phủ, túm con chim cút Lục Thiệu Đình lôi ra.
Lục Thiệu Đình co rúm trên ghế, mặt khổ như mướp đắng:
“Lý huynh! Bình tĩnh! G.i.ế.c ta rồi, ngươi cũng chẳng sống nổi đâu!”
Ta lạnh giọng cười:
“Kiếp trước ta nợ hai huynh đệ các ngươi chắc?! Đại ca ngươi lại bày cái quỷ mưu gì thế này?”
Lục Tuần vậy mà muốn ta giả bộ đổi lòng, yêu hắn, để Lục Thiệu Đình cắt đứt hy vọng.
Lúc nghe xong, ta tối sầm cả mắt—một lần rồi lại một lần.
Lục Thiệu Đình ân cần rót trà bưng nước:
“Lý huynh, ta biết ngươi chịu ấm ức rồi. Ngươi chỉ cần cùng đại ca ta diễn mấy hôm, ta liền nói ta đã triệt để hết hi vọng với ngươi. Như thế ngươi liền thoát khỏi biển khổ. Để bù cho ngươi, chuyện làm ăn của chúng ta ta nhường ngươi hai thành.”
Ta hừ một tiếng, chạm nhẹ vào chén trà.
Lục Thiệu Đình lập tức đổi giọng:
“Ba thành!… Không, bốn thành! Trừ khoản dùng để đút lót, về sau bạc kiếm được ngươi tám ta hai!”
Ta nén khóe môi đang muốn cong lên, hắng giọng:
“Lục huynh, cũng nhờ tình nghĩa huynh đệ ta mới liều thân nhảy vào hang rồng này. Đại ca ngươi cái mặt gỗ ấy, ta diễn kịch cũng chẳng muốn tới gần.”
Lục Thiệu Đình lại thề thốt om sòm, nói tương lai ta gặp nạn, hắn nhất định dốc hết sức giúp đỡ.
Chậc, món nhân tình này đúng là quý vô cùng.
Ra khỏi cửa, ta nhẩm tính xem có thể kiếm được bao nhiêu bạc, trong lòng vui như mơ mở cờ.
Ở cổ đại đăng liên tục sách truyện không hề dễ dàng.
Thứ nhất, phải lo lót trên dưới, kẻo vướng tội vô căn bị phong cấm.
Thứ hai, mở bản khắc in sách tốn bạc như núi!
Quan trọng nhất—nạn sách lậu nhiều như cháu chắt nhà họ Trương!
Đám làm lậu ấy thuê lao động rẻ tiền, dùng thứ giấy nát như bã đậu mà chép sách.
Bọn chúng kiếm bạc đầy đấu, còn ta thì đáng thương gần c.h.ế.t.
Giờ ta có thể kiếm được là nhờ Lục Thiệu Đình tìm đường quét nạn sách lậu.
Bằng không chắc đến cái quần cũng chẳng còn mà mặc.
Kinh thành sinh tồn chẳng dễ.
Ta tới kinh hai năm, đến nay vẫn thuê phòng mà ở.
Tiểu Hoa không có hộ khẩu kinh thành, chẳng vào nổi thư viện chính quy.
Chỉ có thể nhờ Lục Thiệu Đình tìm quan hệ gửi vào tư thục—mà tiền học mỗi năm đắt muốn c.h.ế.t.
May thay tiệm bánh của Kiều nương buôn bán khấm khá, còn đỡ được phần nào.
Giờ Lục Thiệu Đình nhường lợi nhiều thế này, ước chừng một năm nữa ta có thể mua nhà, xin được hộ khẩu kinh thành.
Nghĩ tới nghĩ lui, ta cảm khái—lo cho một gia đình thật chẳng dễ dàng.
Dù ở hiện đại hay cổ đại, đều phải đau đầu vì nhà cửa!
Thật hâm mộ hạng người “thiên chi kiêu tử” như Lục Tuần.
Haizzz, hôm nay còn hẹn gặp hắn.