Đối với môn đệ như Định Viễn Hầu phủ—
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Thích nam nhân chỉ tính là chuyện phong lưu khó nói ra.
Còn ái mộ đại tẩu… là đại nghịch bất đạo tội tày trời.
Đừng nói Lục Thiệu Đình bị đ.á.n.h đến thừa sống thiếu c.h.ế.t, đến Phùng Tố Âm cũng bị liên lụy.
Cái lễ giáo phong kiến c.h.ế.t tiệt này đúng là có bệnh.
Nếu ta biết sớm Lục Thiệu Đình là đệ đệ Lục Tuần, nhất định tránh xa ba dặm!
Nhưng giờ thì… có đạp gió lửa dưới chân cũng không kịp chạy!
Nhớ lại dáng vẻ trong đại sảnh, Lục Tuần lạnh nhạt mà cao quý…
Ta bất giác run một cái.
Uy nghi không giận mà tự phát, con cháu thế gia đại tộc nên là như vậy.
Chẳng trách Lục Thiệu Đình sợ đến c.h.ế.t khiếp, ta cũng sợ.
Lúc này Lục Tuần đâu còn là gã mù cho ta mặc sức nhào nặn năm nào.
Ở kinh thành hai năm, ta hiểu rõ bọn dân đen như ta đứng trước quyền quý thì mạng nhẹ như cỏ rác.
Sĩ – nông – công – thương, đẳng cấp rành rành, không phải nói cho vui.
Nếu không có Lục Thiệu Đình chống lưng, ta còn chẳng mở nổi thư phường.
Ta xoa xoa khuôn mặt lạnh ngắt, nuốt một ngụm nước bọt:
“Ngươi đừng hoảng, đã nói với đại ca ngươi là hai ta quen nhau rồi thì phải c.ắ.n chặt lấy, tuyệt đối đừng lơi.”
Giờ ta và Lục Thiệu Đình là châu chấu cùng dây, vinh cùng vinh, tổn cùng tổn.
Lục Thiệu Đình ỉu xìu nói:
“Đại ca ta hai năm ở ngoài, toàn do Tố Âm tỷ ẩn danh chăm sóc. Ta cũng hiểu… ta căn bản chẳng có cơ hội. Lý huynh, ta hèn lắm phải không?”
Ta vỗ vai hắn, chân thành nói:
“Đại ca ngươi thì có cái gì mà tốt? Cổ hủ thủ cựu, lên giường chỉ một tư thế, sống với kiểu người như thế chắc nghẹn c.h.ế.t. Nếu ta là cô nương Phùng gia, ta chọn ngươi. Xuân cưỡi ngựa uống rượu, hạ du hồ hái sen, thu leo núi ngủ rừng, đông dạo tuyết tìm mai. Cuộc đời như thế, thật tốt biết bao.”
Cổ đại không có điện thoại, không có truyền hình, giải trí ít đến thảm.
Ngày nào cũng buồn đến mọc rêu.
Chỉ có thể tự dỗ lấy mình, tìm chuyện vui mà làm.
Lục Thiệu Đình mắt sáng long lanh, nắm tay ta kích động:
“Vẫn là Lý huynh hiểu ta! Ta cảm thấy đời người ngắn ngủi mấy thu, phải tận tình hưởng lạc! Mà bọn họ cứ nói ta là bùn nhão không đắp nổi tường, hu hu, ta oan quá.”
Ngươi không oan đâu.
Ngươi hưởng lạc được là vì đại ca ngươi cõng cả bầu trời.
Ta phun thầm hai câu trong lòng.
Tên Lục Tuần c.h.ế.t tiệt! Để người tạt nước lạnh thế này.
Giờ ta ướt lạnh từ đầu đến chân, bụng dưới lại âm ỉ đau, có dự cảm chẳng lành.
Cửa mở không một tiếng động.
Lục Tuần đứng ở ngưỡng cửa, vẻ mặt lạnh băng, không chút biểu tình.
Lục Thiệu Đình thoắt cái bật dậy.
Hắn co ro như chim cút, cúi đầu không dám thở mạnh.
Lục Tuần khẽ nâng tay.
Lục Thiệu Đình lập tức theo đám nô bộc chuồn mất.
Còn ta?
CÒN TA THÌ SAO?!
Ta trợn tròn mắt nhìn Lục Thiệu Đình biến mất cái vèo.
Ta gượng gạo nặn ra nụ cười:
“Thế tử… ta… ta đi tìm Tam công tử.”
Lục Tuần lại không buông tha ta. Dẫu biết hắn còn chưa nhìn rõ mặt ta,
nhưng mỗi lần đối diện ánh mắt ấy, ta đều thấy sau gáy tê rần.
Hắn trầm giọng lạnh nhạt nói:
“Lý Vô Ngư, người huyện Thanh Tùng, hai năm trước đưa vợ con vào kinh định cư, phải không?”
Tim ta giật thót. Hắn tra ta rõ ràng đến vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta chớp mắt, lấy lòng:
“Cũng đều nhờ phúc Tam công tử, mới kiếm được miếng cơm.”
Lục Tuần im lặng vuốt đường kim tuyến trên tay áo, không rõ đang nghĩ gì.
Không khí chợt trầm ngưng, yên tĩnh đến mức ta sởn gai ốc.
Một lát, hắn bỗng hỏi:
“Ngươi nói ta trên giường chỉ một tư thế… là có ý gì?”
Ta thật muốn tát mình hai cái!
Đúng là họa từ miệng mà ra!
Lục Tuần trên giường đúng là rất cứng nhắc.
Hắn có quy củ của hắn, chẳng biết học từ đâu.
Luôn là hôn mặt ta trước, rồi mới hôn môi ta.
Hơn nữa mỗi lần làm chuyện ấy lại không cởi hết y phục.
Nói thật… trải nghiệm rất kém.
Ta nhìn vẻ mặt nén nhịn của hắn, cứ cảm giác hai chúng ta đang làm một loại nghi lễ hiến tế thiêng liêng nào đấy…
Ta không nghĩ Lục Tuần nhận ra ta.
Để giả trai không bị bại lộ, ta điên cuồng giảm mỡ tập luyện.
Giờ n.g.ự.c thu nhỏ rất nhiều, thân hình rắn chắc, không mềm oặt như trước.
Giọng cũng được ta cố ý uống t.h.u.ố.c điều chỉnh, nghe trung tính.
Hơn nữa hắn hiện vẫn chưa nhìn rõ.
Sợ hắn hỏi đến cùng, ta giả bộ phong lưu đáp:
“Thế t.ử trông rất chú trọng quy củ. Như ta với Tam công t.ử đều là kẻ phóng đãng, chơi bời hoa lá…”
Sắc mặt Lục Tuần quả nhiên khó coi, hình như không muốn nghe chuyện riêng tư của đệ đệ mình với một nam nhân.
Bụng ta càng lúc càng khó chịu, chỉ mong chuồn ngay về nhà.
Thấy Lục Tuần không nói thêm,
ta lén xoa chân định lủi.
Ai ngờ hắn chẳng biết điều chút nào, đứng chặn ngay cửa như tượng môn thần.
Ta chỉ đành nghiêng người, lách sát qua bên hắn mà đi.
Trên người Lục Tuần luôn mang khí lạnh, tựa sơn lan hòa hương cỏ mộc.
Ta không kiềm được khẽ hít một hơi… toàn thân lập tức nóng rần.
Hai năm rồi! Giờ ngày tháng yên ổn, ta cũng nên tìm một nam nhân giải sầu!
Lục Tuần nắm lấy tay ta.
Cúi đầu nhìn ta, giọng nhạt:
“Áo của Lý công t.ử dính bẩn rồi, thay cái khác hãy đi.”
Ta kéo vạt áo nhìn—một mảng m.á.u loang đỏ.
Màu sặc sỡ đến thế, hắn chắc chắn nhìn được.
Nguyệt sự đến sớm… ta thật sự muốn c.h.ế.t!
Lục Tuần bất động nhìn chằm chằm ta.
Ta nín thở, nghiến răng nói:
“Ôi… đều tại Tam công t.ử đêm qua quá lỗ mãng, làm ta chảy m.á.u đấy.”
06
Chuyện lớn rồi!
Lục Thiệu Đình không muốn bị gia tộc ép hôn, vậy mà lại chạy đến nói với Lục Tuần rằng hắn ‘thật lòng’ với ta.
Lục Tuần dẫn người ập tới cửa, ta thực sự hoàn toàn không kịp chuẩn bị.
Kiều nương nắm tay Tiểu Hoa đứng dưới mái hiên, mẹ con hai người đều nhìn ta đầy căng thẳng.
Lục Tuần muốn ta hưu thê!
Hắn ngồi trên chiếc ghế gỗ đơn sơ, thản nhiên nói:
“Nếu ngươi và Thiệu Đình có tình, vậy hãy hưu thê đi.”