Ta véo hắn, nhỏ giọng nhắc:
Nói sai rồi — phải là “có lỗi với ta”!
Nhưng Lục Thiệu Đình đã phát điên.
Hắn đẩy ta ra, nước mắt ròng ròng:
“Đại ca! Tố Âm tỷ và huynh đính hôn từ nhỏ, đợi huynh bao năm! Thế mà huynh lại…”
Ta ngây người.
Sao không ai nghe theo kịch bản thế!?
Lục Thiệu Đình lại quay sang ta, lẩm bẩm:
“Lý huynh, ta hiểu đại ca ta nhất… hắn tuyệt đối sẽ không vì diễn kịch mà làm đến mức này. Ngươi không biết đâu, từ nhỏ hắn đã cực ghét người khác chạm vào mình. Từng có nha hoàn cởi áo lao vào lòng hắn… hắn nôn ba ngày ba đêm.”
Lục Tuần ngồi đó bình thản như núi, so với sự điên cuồng của đệ đệ lại càng yên tĩnh đến đáng sợ.
Hắn nhàn nhạt hỏi:
“Thiệu Đình, ngươi đang vì Tố Âm mà tranh với ta? Hay vì Lý Vô Ngư đổi lòng mà đau khổ?”
Lục Thiệu Đình gào:
“Ta với Lý huynh căn bản không có gì cả! Ta kính mến Tố Âm tỷ! Ta thấy không đáng cho nàng! Là ngươi phản bội nàng!”
Ta nuốt nước bọt—Lục Thiệu Đình đúng là gan to bằng trời.
Ai ngờ Phùng Tố Âm xuất hiện đúng lúc này.
Nàng cầm hộp đồ ăn, mặt trắng bệch, hồn vía lên mây.
Rõ ràng đã nghe hết lời Lục Thiệu Đình.
Một nồi cháo lớn bốc mùi luôn rồi!
Ta giơ tay định dẹp loạn:
“Thiệu Đình! Nghe ta nói! Ta biết ngươi si mê ta quá sâu… chịu không nổi nên mới nói bậy để kích đại ca ngươi—”
Thấy dáng Tố Âm, Thiệu Đình lau mạnh nước mắt, mím môi, không phản bác.
Ta lại quay sang Tố Âm hét:
“Phùng cô nương! Là hiểu lầm! Hiểu lầm cả!”
Phùng Tố Âm như bừng tỉnh, bước lại nhẹ nhàng đặt hộp thức ăn xuống.
Nàng mỉm cười ung dung:
“Từ lâu đã nghe danh tài hoa của Lý công tử, hôm nay gặp đúng là phong thần tuấn lãng.”
Bốn người chúng ta ngồi uống trà…
Mà ba người kia lại như chẳng có chuyện gì từng xảy ra.
Lục Thiệu Đình kể chuyện thuở nhỏ.
Tố Âm dịu dàng cười, nhắc chuyện bao lần xin tha giúp hắn trước Lục Tuần.
Hắn làm mặt tội nghiệp nói nếu không có nàng, hắn sớm bị đ.á.n.h c.h.ế.t rồi.
Tố Âm rót trà cho Lục Tuần, nói mềm như nước:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Nghe nói Hầu gia sắp về kinh, chi bằng đợi Hầu gia về rồi chúng ta thành thân. Khi ta vào cửa, cũng có thể giúp đỡ ca ca nhiều hơn.”
Nếu không phải cổ áo Lục Tuần bị ta kéo nhăn, ta còn tưởng vừa rồi tất cả đều là ảo giác.
Không có nụ hôn điên cuồng.
Không có màn tỏ tình loạn thần.
Không có ai phát hiện bí mật gì cả.
Họ che giấu cảm xúc, đổi sắc mặt, trơn tru như chưa từng vấp váp.
Một sợi dây vô hình dường như kéo cả ba người họ trở lại đúng vị trí.
Ta liếc nhìn Lục Tuần.
Trên hắn vẫn là vẻ lạnh nhạt quen thuộc.
Bất chợt ta nhớ lúc mới gặp hắn — sống nghiêm cẩn, đều đặn, chẳng ai lay động được cảm xúc.
Vừa cô độc… vừa xa vời.
Còn giờ đây, ngồi trong vòng vây ba người họ,
ta lại như ngồi trên đống kim, rờn rợn lạnh sống lưng.
Ta viện cớ:
“Thế tử, Phùng cô nương, Thiệu Đình… ta còn việc, xin cáo từ trước.”
Vậy mà cả ba lại không ai mở lời giữ ta hay đáp lại.
… Không đúng.
Lục Thiệu Đình vốn phải reo lên: “Được! Lý huynh, gặp lại sau!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phùng Tố Âm phải mỉm cười: “Lý công t.ử đi thong thả.”
Còn Lục Tuần…
Ta nhìn hắn.
Lục Tuần cũng đang nhìn ta—ánh mắt đủ để nắm được bóng dáng ta.
Như một hắc động… muốn hút ta trọn vẹn.
Cả ba người… cứ thế nhìn ta.
Ta muốn đi, mà hai chân nặng như đeo đá.
Ta nhớ lúc mới đến kinh thành, người giúp ta thuê nhà là Thiệu Đình.
Hắn chạy trước chạy sau vì ta.
Tiểu Hoa bị con cháu quan lại bắt nạt trong tư thục, hắn cũng giúp ta lấy lại mặt mũi.
Đêm khuya ta say khóc, hắn chẳng hỏi nhiều, chỉ ngồi uống với ta từng chén một.
Tình huynh đệ chúng ta ngày càng sâu.
Ta nhớ Phùng Tố Âm, biết ta và Lục Tuần từng có chuyện, nàng không sỉ nhục ta.
Không mắng ta là tiện nhân, không đ.á.n.h ta, không đay nghiến.
Ta lúc ấy đã dựng hết gai nhọn lên—
Nhưng nàng chỉ đưa bạc, còn dặn nếu sau này gặp chuyện có thể tìm nàng.
Nàng áy náy nói:
“Lý cô nương, xin lỗi. Nếu gặp khó, nhất định phải đến tìm ta. Nữ t.ử một mình nơi đất lạ, nhiều bề khó xử, ta sẽ hết sức giúp.”
Con dấu nàng đưa ta, ta vẫn giấu dưới gối.
Ta nhớ trước khi xuyên, ta đã cầu một nguyện vọng—
Nếu có kiếp sau, xin có người vô điều kiện mà yêu ta, che chở ta.
Ta muốn tình thân nồng hậu ngay thẳng.
Ta muốn lòng tốt dịu dàng mềm mại.
Nghĩ kỹ lại… đều đã thành thật.
Bước chân ta khựng lại, rồi ta quay lại bàn ngồi xuống.
Ta nghe thấy cả ba người họ cùng lúc thở phào.
Nụ cười trên mặt Lục Thiệu Đình sụp đi, như sắp khóc.
Mắt Phùng Tố Âm ngấn lệ, mệt mỏi, vành mắt cũng hồng lên.
Còn Lục Tuần thì nắm chặt cổ tay ta—rất mạnh.
Ta hắng giọng:
“Các người đều là bằng hữu của ta. Bằng hữu gặp chuyện, ta không thể mặc kệ. Ta thấy giữa mọi người… chắc có vài vướng mắc. Chi bằng chúng ta đổi chỗ khác, uống một chén, nói cho rõ ràng.”
11
Phùng Tố Âm mới uống hai chén đã choáng váng, mềm oặt ngã vào lòng ta.
Ta đỡ lấy nàng, vuốt gương mặt trắng mịn kia, trong lòng thoáng dậy một ý thương xót.
Nàng nghẹn ngào nói:
“Ta không muốn gả cho Lục tuần ca… ta vẫn luôn sợ hắn.”
Phùng Tố Âm năm năm tuổi liền được đưa đến Lục phủ.
Lúc ấy Lục Tuần đã mười một, mặc áo dài xanh thẫm, đứng giữa đám người lớn.
Nhắc đến hôn sự đôi bên, hắn chỉ thản nhiên liếc nàng một cái.
Ánh mắt ấy… chẳng giống nhìn vị hôn thê, lạnh đến thấu tim.
Về đến nhà, Phùng Tố Âm khóc mãi không ngừng.
Nàng ôm tay nương, khóc nói:
“Mẫu thân ơi! Con sợ Lục tuần ca… con không muốn gả cho hắn.”
Cả nhà chỉ cười ầm lên — trẻ nhỏ biết gì, lớn rồi tự khắc chịu gả.
Ừ, trẻ nhỏ biết gì?
Thế cớ sao phải bắt một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, chịu trói buộc cả đời?
Phùng Tố Âm vốn hoạt bát đáng yêu, nhưng càng lớn càng trở nên đoan tĩnh.