“Thế t.ử Lục gia trầm ổn, tương lai con làm phu nhân phải càng nhu thuận.”
“Thế t.ử thích ăn những món này, con phải học cho quen tay.”
“Hầu gia thích gì, Hầu phu nhân thích gì, trên dưới Lục phủ thích gì — đều phải ghi nhớ trong lòng.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Quy củ, thể diện, lễ pháp… từng tầng từng lớp như mạng nhện quấn lấy nàng, định biến nàng thành Lục Phùng thị, chứ không còn là Phùng Tố Âm.
Nàng chỉ biết vâng dạ.
Nàng biết Quốc Công phủ nay đã suy, phải dựa vào Lục gia, cần nàng đổi một cuộc hôn nhân để cầu chỗ dựa.
Nhưng nàng và Lục Tuần cách nhau sáu tuổi, mỗi lần gặp mặt đều câu được câu chăng, lúng túng vô cùng.
Cũng nhờ Lục Thiệu Đình thường đứng ra giải vây.
Nói đúng ra, thời gian nàng ở cạnh Thiệu Đình, còn dài hơn thời gian ở cạnh Lục Tuần.
Có đôi lúc, trong lòng nàng từng thoáng qua một ý nghĩ—
Giả như người nàng cưới là Thiệu Đình… e cũng không tệ.
Chỉ một ý niệm thôi đã khiến nàng xấu hổ đến bật khóc.
Nàng từ nhỏ đã đọc Nữ giới, Phụ đức, sao dám có ý nghĩ hoang đường ấy?
Tố Âm liền tự phạt, hễ vừa nảy lòng sai trái liền quỳ xuống chép kinh không ngơi.
Nàng nghẹn giọng:
“Lục tuần ca bị bệnh về mắt, hôn sự đành phải kéo dài… khi ấy ta… thậm chí còn thấy nhẹ nhõm.”
Giọng nàng run lên:
“Nhưng lòng con sao giấu nổi mẫu thân.”
Nàng bị nhốt trong Phật đường tối tăm, ngày ngày tự kiểm, tự hối.
Mẫu thân thương nàng, lại cũng sợ — sợ nàng vì một phút hồ đồ mà hủy cả đời.
Mẫu thân ôm nàng, nói:
“A Âm! Chính vì con là m.á.u thịt của ta, ta mới phải đ.á.n.h thức con!
Con cưới không phải Lục tuần ca — mà là thế t.ử Định Viễn hầu!
Dù hắn mù… dù phế… con cũng phải gả!”
Mẫu thân nàng lại dịu giọng dỗ dành:
“Nữ nhân chúng ta… đều đi con đường ấy cả. Ngoan, đừng khóc.”
Phùng Tố Âm nghĩ thầm, đúng vậy… ai chẳng thế?
Như mẫu thân nàng, trước cưới cũng chỉ gặp phụ thân nàng đôi lần từ xa.
Lấy về rồi, đừng nghĩ đến tình yêu.
Lo việc nhà, phụng dưỡng trưởng bối, sinh con nối dõi.
Đó là số của nữ nhân.
Tố Âm nhìn ta, nghiêng đầu, ngây ngô mà đáng yêu:
“Nhưng cô không giống vậy.
Không danh không phận mà theo bên Lục tuần ca, còn hay bắt nạt huynh ấy.
Ăn món mình thích, uống trà mình thích.
Ta đưa cô bạc, cô nói đi là đi ngay.”
Ta không cha mẹ tông tộc, không xiềng gông, tự nhiên muốn sống sao thì sống vậy.
Ta xoa đầu nàng:
“Đừng học ta, ta là ví dụ phản diện.”
Tố Âm tuyệt không thể chống lại gia tộc; nếu làm điều thất tiết, cha mẹ huynh đệ nàng đều chịu nhục.
Theo tính tình nàng, cả đời sẽ bị giày vò, thậm chí tự vẫn tạ tội.
Phùng Tố Âm ngoan ngoãn gật đầu:
“Ừm… ta chỉ say một đêm thôi, chỉ một đêm.
Lý cô nương, nếu cô thích Lục tuần ca… đợi ta gả vào phủ, sẽ cho cô vào làm thiếp.
Từ nay hai chúng ta làm tỷ muội, chắc ta cũng không đến nỗi cô độc.”
Nếu không có bệnh mắt của Lục Tuần, có lẽ họ đã thành hôn theo đúng quỹ đạo — sinh con, làm chủ trung khố, sống lặng lẽ trong đại viện.
Nàng sẽ dạy con gái mình cách hầu hạ phu quân.
Như bao nữ nhân khác.
Hiện tại Tố Âm chính là phiên bản hai năm trước của ta.
Nếu chưa từng thấy ánh sáng, người ta có thể sống cả đời trong bóng tối mà không hay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nhớ thuở tiểu học, sống trong một thôn nghèo.
Con gái đến cấp hai là bỏ học, đứa đi làm thuê, đứa bị cha mẹ gả sớm.
Ta khi ấy cũng chẳng nghĩ mình bị đối xử tệ; nhà nào chẳng trọng nam khinh nữ.
Ta quen mặc đồ cũ, quen nhường cái tốt cho em trai, quen bị nó bắt nạt rồi lại nịnh bợ.
Cho đến năm mười tuổi, cô giáo văn đưa ta đi thị trấn dự thi viết văn.
Ta thấy một bé gái bằng tuổi đang khóc với cha mẹ:
“Hôm nay là ngày thi của con, con không đồng ý để cha mẹ đi nghe em trai biểu diễn nữa!
Lần trước con đã nhường rồi.”
Cha mẹ nó áy náy xin lỗi.
Em trai nó chạy tới cầm tay chị, nói:
“Chị ơi, buổi diễn lúc nào chẳng có.
Chị chỉ thi một lần. Em đến cổ vũ chị nhé?”
Cả nhà thương nó như trân bảo.
Còn ta đứng một bên, ôm chặt túi lương khô mẹ chuẩn bị.
Thì ra… con gái cũng có thể được yêu thương như thế.
Đề bài cô bé ấy làm là ‘Về Tôi’.
Nó đoạt giải nhất, còn ta giải ba.
Bài của ta là ‘Quê Hương Tôi’, vì ngoài quê hương ra ta chẳng biết viết gì.
Về nhà, ta bị bắt đưa phần thưởng cho em.
Lần đầu tiên ta thấy khó chịu.
Lần đầu tiên ta phản kháng:
“Con không muốn đưa.”
Nói xong, trong người dâng lên cảm giác kỳ lạ — như thể ta đã khác rồi, đã lớn rồi.
Và rồi…
Ta bị đ.á.n.h một trận, ngoan ngoãn đi giặt giũ nấu nướng.
Ta ôm bát mì loãng, không có trứng, ngồi trong sân mà bỗng hiểu ra:
Con gái không chỉ có con đường gả chồng hoặc đi làm thuê.
Con gái không nên để em trai giẫm lên mình mà bước đi.
Sau đó cô giáo ấy tài trợ ta học cấp hai, cấp ba, đến khi đỗ đại học.
Cô từng nói:
“Cô bé đẹp thế này mà lớn lên trong mịt mờ thì dễ lầm đường lắm.
Cô kéo em một tay — mong sau này em cũng kéo người khác.”
Nay… cuối cùng ta đã làm được điều đó.
Tố Âm khóc đủ rồi, rượu tỉnh, lau nước mắt.
Nàng ngượng ngùng nói:
“Để Lý cô nương chê cười rồi.”
Ngoài cửa đã có người đứng đợi.
Lục Thiệu Đình vỗ cửa, giọng sốt ruột:
“Lý huynh! Tố Âm tỷ thế nào rồi? Tỷ ấy tửu lượng kém, uống nhiều sẽ đau đầu — ngàn vạn lần đừng để tỷ ấy chuốc thêm.”
Ta mở cửa, nhìn thẳng hắn:
“Tố Âm nói… nàng muốn gả cho ngươi.
Ngươi dám cưới không?”
12
Thật ra chỉ cần Phùng gia nhận được đủ lợi ích, bọn họ đâu bận tâm Tố Âm gả cho Lục Tuần hay Lục Thiệu Đình.
Khi tin đồn Lục Tuần có thể mù cả đời lan ra, Phùng gia liền lấy danh nghĩa quan tâm mà cho mời mấy vị đại phu đến chẩn trị.
Trong cung lại truyền tin: Thánh thượng tuyệt sẽ không để một kẻ mù làm thế t.ử Định Viễn hầu phủ.