Phu Nhân Thật Bạc Tình

Chương 9



Phùng gia vốn đang hối thúc thành hôn gấp, bấy giờ đột nhiên xoay chuyển thái độ, chẳng còn nôn nóng nữa.

 

Đúng lúc lại có tin Phùng Tố Âm bắt gặp Lục Tuần thân cận cùng một nam nhân, tức giận chạy về khóc một trận.

 

Chuyện ầm ĩ đến mức không thể thu dọn, Thánh thượng vốn luôn yêu quý Lục Tuần cũng hạ chỉ trách tội hắn.

 

Tố Âm, vốn ngày ngày đến Lục gia, dần dần biến mất khỏi tầm mắt Lục Tuần.

 

Phùng gia sai người tới nói, hôn sự vốn định từ lâu.

 

Nay Lục Tuần phẩm hạnh bất ổn, để Tố Âm chờ đợi bấy nhiêu năm, phải cho nàng một lời giải thích.

 

Bàn đi tính lại, hôn sự lại chuyển sang cho Lục Thiệu Đình.

 

Một vị công t.ử dòng đích của Phùng gia cũng lặng lẽ vào Lễ Bộ làm quan, lại là chức thật quyền thực.

 

Trong mắt Phùng Tố Âm, hôn sự áp trên đầu suốt đời không thoát — vậy mà dễ dàng bị đổi đi.

 

Nàng đúng là một con cờ tội nghiệp, vừa ngoan vừa đáng thương.

 

Tiền đồ của cha huynh nàng, chính là lấy hạnh phúc trọn đời của nàng đổi lại.

 

Ta đứng bên cửa sổ, nhìn nàng ôm lấy Lục Thiệu Đình mà vừa khóc vừa cười — dáng vẻ thật đáng yêu.

 

Ta cũng mỉm cười theo.

 

Rồi quay sang liếc Lục Tuần một cái.

 

Hắn đang ung dung ngồi trước bàn viết chữ, dáng vẻ nào có chút gì giống người mù!

 

Ha… đồ cẩu nam nhân.

Mắt hắn đã khỏi từ lâu, chỉ đợi ta tự chui đầu vào lưới.

 

Ta vốn định hắn giả, ta cũng giả; đôi bên ai cũng diễn, ta hời tí rồi chuồn.

 

Ai ngờ lại đ.â.m thẳng vào lưới hắn giăng, chạy cũng chạy không thoát.

 

Ta càng nghĩ càng tức, bước tới giữ chặt mặt hắn, hung hăng c.ắ.n một miếng lên môi.

 

Ta giơ cờ hàng, tội nghiệp nói:

“Lục Tuần, ta chịu thua. Chàng để hai đứa nhỏ kia sống yên, nghìn vạn lần đừng giở trò thêm nhé.”

 

Lục Tuần nâng tay vuốt mặt ta, bật cười khẽ:

“Lý Ngư, không phải nàng chịu thua; mà là nàng vốn không tin ta sẽ yêu nàng mãi.

Nàng đang chờ ta mệt, ta chán, rồi nàng lại tiêu sái bỏ đi, như lần đó.”

 

Hắn ôm chặt ta, đặt cằm lên vai ta, thở dài:

“Con người nàng là vậy — người ta cho nàng một phần tốt, nàng liền muốn đáp mười phần.

Hai năm nay nhìn nàng và Thiệu Đình kết thân ngày càng sâu, ta liền biết… nàng chắc chắn sẽ giúp nó.”

 

13

 

Thực ra ngay lần đầu gặp Phùng Tố Âm, ta đã chú ý thấy vết sẹo ẩn dưới vòng tay của nàng.

 

Bởi lẽ kiểu vết thương ấy… ta quá quen thuộc.

 

Khi con người rơi vào tuyệt vọng, luôn muốn tìm cách đơn giản nhất để kết thúc tất cả.

 

Nhưng trong đời này, khó nhất chính là buông bỏ.

 

Như lời Tố Âm nói:

“Nếu ta c.h.ế.t đi… mẫu thân ta phải đau lòng biết bao.

Miệng bà nghiêm khắc, nhưng đã cố hết sức bảo hộ ta, thương ta.

Chỉ là với bà và với ta mà nói — gả cho ai vốn chẳng do chúng ta định, phải nghe theo cha huynh.”

 

Nàng không thể dứt bỏ được tình thân ấy, càng không thể dứt bỏ chính cuộc đời mình.

 

Đành chỉ có thể trong đau đớn và tỉnh táo, tự làm tổn thương bản thân hết lần này đến lần khác.

 

Giống như ta thuở trước.

 

Đã cố gắng đến vậy, cố gắng thật lâu để bò lên phía trước, thế mà vẫn bị người ta bất chợt kéo tụt xuống.

 

Khi ta đi làm mệt mỏi về lại trường học—

 

Chứng kiến cha dẫn người đến trường gây chuyện, chỉ vì ép ta nghỉ học, không cho ta quen bạn trai.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ông ta thậm chí tự mình tung tin bôi nhọ:

 

Rằng ta ở thôn đã ngủ với người ta, còn… hai lần m.a.n.g t.h.a.i rồi phá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tất cả chỉ để đổi lấy mười tám vạn sính lễ, ép ta phải gả chồng.

 

Nhà trường sợ rắc rối, uyển chuyển khuyên ta nên tạm nghỉ.

 

Khoảnh khắc ấy, ta như bị đè nát.

 

Đêm đó ta bình thản uống mấy lon bia, rồi chạy ra bờ sông, dùng d.a.o rạch cổ tay.

 

Đúng lúc ấy, mẹ ta gọi đến.

 

“Tiểu Ngư, hôm nay là sinh nhật con, nhớ ăn mì trường thọ.”

 

“Mẹ sẽ không để cha con quấy rầy con nữa. Yên tâm, cứ sống cuộc đời của con.”

 

Cha ta — gã cờ b.ạ.c nát người ấy — cứ như cái bóng, luôn bám lấy để hành hạ ta.

 

Khi ta nghĩ mình đời này chẳng thể nào thoát khỏi lão—

 

Mẹ ta gọi cuộc điện thoại ấy xong, mở khí gas… cùng hắn đồng quy vu tận.

 

Bà đem trứng ốp cho em trai, mua giày đắt tiền cho nó, nhớ tất thảy sở thích của nó.

 

Thế mà bà lại dùng cả mạng sống để đổi lấy việc ta được sống nốt quãng đời yên ổn.

 

Ai có thể ngờ—

 

Chỉ ít lâu trước đó, chính bà còn tát ta một cái, mệt mỏi trách mắng:

“Ai cũng chịu giúp em trai mình, cớ sao chỉ có mày là không?”

 

Yêu… thường đi kèm đau đớn.

 

Trói buộc, dằn vặt, khiến người ta chìm ngập mà mãi không thoát.

 

Ta phải vùng vẫy hết sức để thoát ra khỏi vũng bùn c.h.ế.t ấy, thề phải sống rạng rỡ hơn.

 

Nay Lục Tuần dùng tự do của Phùng Tố Âm, hạnh phúc của Lục Thiệu Đình…

để đổi lấy việc ta ở bên hắn.

 

Nếu ta là đóa bạch liên ngây thơ, ắt sẽ khóc lóc mắng hắn độc đoán, phản kháng hắn.

 

Rồi đến cảnh người chạy ta đuổi, ngược luyến tình thâm.

 

Nhưng ta lớn lên trong kiểu tình yêu vặn vẹo, đau đớn này — nên ta bình thản chấp nhận.

 

Ta… làm sao nhỉ…

 

Gặp phải yêu thương, ta sẽ dè dặt mà bước lại gần.

 

Nhưng gặp phải gai nhọn, ta sẽ không hề do dự mà quay đầu bỏ chạy.

 

Lục Tuần dùng cách này để giữ ta lại — có lẽ trong lòng hắn cũng thấy ta chẳng đáng tin.

 

Hai chúng ta, thực ra đều sợ một mối tình thẳng thắn, quang minh.

 

Ngược lại, kiểu dây dưa mang nửa phần kiềm chế, nửa phần cưỡng ép này…

mới khiến chúng ta thấy thoải mái hơn.

 

Dùng cả đời ta để đổi lấy hạnh phúc của Lục Thiệu Đình — ta chưa hào hiệp đến thế.

 

Ta chỉ nghĩ, tính Lục Tuần tuy có hơi cứng nhắc trên giường, nhưng ở cạnh hắn… cũng coi như dễ chịu.

 

Ta không muốn truy cứu hay dằn vặt vì những việc hắn làm để giữ ta lại.

 

Quá rối ren, nghĩ nhiều chỉ tự làm mình đau.

 

Trong cuộc đời trước kia, điều ta học được lớn nhất chính là phải sống thoáng, phải biết nhìn xa hơn.

 

Nếu không, với hoàn cảnh ấy, ta đã c.h.ế.t vì u uất từ lâu rồi.

 

Không thể phản kháng được thì cứ chấp nhận.

 

Như vậy lòng mình sẽ nhẹ đi nhiều.

 

Dù cuộc sống ra sao, bên cạnh là ai—

 

Chỉ cần ta luôn nhớ, ta vẫn là ta, thế là đủ.

 

Lý Ngư, nhất định sẽ hạnh phúc.