Phu Quân Chàng Thật Ngốc

Chương 1



Trước mặt ta, Chử Nghiêu thản nhiên hạ một nụ hôn lên trán tiểu cô nương khả ái đến mức khiến người nghẹt thở.

 

Sau đó, hắn xoay người, mặt mày nghiêm nghị nhìn ta, trịnh trọng nói:

 

“Vân nương, vi phu xem qua thiên tượng, thấy rằng mấy ngày tới chính là lúc thích hợp hoan phòng, rất dễ hợp thai.”

 

“Chúng ta chắc chắn sẽ sinh ra một tiểu cô nương đáng yêu như vậy!”

 

Ta: …

 

“Phu quân, xin người quay đầu lại tự mình xem thử, Tiểu công tử nhà Trịnh Quốc công vừa bị người hù cho đến mức muốn chui cả xuống gầm bàn rồi kia kìa.”

 

Chương 1:

 

Kỳ thực, người ta vốn định gả, vốn chẳng phải là Chử Nghiêu.

 

Hắn tính tình cứng nhắc, hành sự lại câu nệ phép tắc, là loại nam tử mà đám khuê nữ trong kinh thành nghe danh liền lắc đầu, tên hắn luôn đứng đầu trên bảng “tuyệt đối không gả”.

 

Mà ta, thân là nhị tiểu thư dòng chính Vương thị đất Lang Nha, muốn chọn phu quân trong hàng danh gia vọng tộc, thật quá mức dễ dàng.

 

Dạng người như Chử Nghiêu chính là xếp ở hạng chót trong các sự lựa chọn, há có thể lọt vào mắt xanh ta?

 

Nào ngờ nhân sinh trớ trêu, duyên phận khéo đùa.

 

Năm Khánh Nguyên thứ mười lăm, trong một buổi yến hội đầu xuân, ta bị phu nhân của Sử lang họ Thôi tên gọi Lưu Nhu Nhu đẩy ngã xuống hồ.

 

Ta vốn biết bơi, nhưng vì y phục mùa xuân mỏng manh gặp nước gần như trong suốt, nên dự tính đợi tỳ nữ mang xiêm y tới mới lên bờ.

 

Nhưng Chử Nghiêu lại tới.

 

Hắn một phen kéo ta từ dưới hồ lên, rồi… trực tiếp ném ta lên đám cỏ bên bờ.

 

Phải, ngươi không nghe nhầm đâu, chính là ném ta lên đám cỏ!

 

May thay đầu hắn vẫn chưa ngập nước, còn biết quăng cho ta một áo choàng che đậy thân thể.

 

Việc ấy chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp nơi.

 

Vì thanh danh của ta, hoàng tỷ và phò mã gia quyết đoán hạ chỉ, ban hôn cho ta và Chử Nghiêu.

 

Kết quả, Chử Nghiêu hắn từ chối!

 

Hắn nói: “Tại hạ cứu người chỉ là chuyện tất nhiên, thực không muốn làm lỡ duyên lành của Vương nhị tiểu thư.”

 

Ngươi nói thế mà là không lỡ duyên à!?

 

Mấy khuê mật của ta đều đang đợi để xem trò cười đây này!

 

Chử Nghiêu, về sau nếu thật sự rơi vào tay ta ngươi cứ chờ đấy.

 

Kinh thành quả là nơi thị phi, lời đồn cứ như gió xuân thổi không dứt.

 

Ta e rằng nếu không gả cho Chử Nghiêu, thì trong miệng dân chúng trong kinh thành này, ta đã sinh đến… năm hài tử rồi cũng nên.

 

Thế nên, ta đành gửi thư, hẹn hắn gặp mặt.

 

Đến ngày hẹn, hắn tới nhưng sau lưng dẫn theo bảy, tám tên tùy tùng, còn bản thân thì lạnh tanh như tượng gỗ, dáng vẻ cấm người lại gần.

 

Cười, phải cười, không thể so đo với loại nam nhân đầu óc cứng như đá này được!

 

Sau một hồi trò chuyện “hòa ái thân thiện”, hắn lại từ chối ta lần nữa.

 

Ta thân là Vương Tư Vân, năm năm liền đứng đầu bảng “Kinh thành đệ nhất giai nhân”!

 

Lại bị một lão nam nhân như hắn cự tuyệt tận hai lần!?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Chử đại nhân, ngài còn nhớ tiết Thượng Nguyên năm ngoái chăng?”

 

Hắn ngẩn ngơ nhìn ta, mặt mày tràn ngập hoang mang.

 

Hảo gia hỏa, quả thật không nhớ rồi đúng không?

 

Khi đó, ngài vì công vụ mà cưỡi tuấn mã xông qua đám đông, suýt nữa thì đ.â.m bay cả ta!

 

“Đêm ấy, ngài cưỡi ngựa phóng qua, sau lưng là vạn ánh đèn hoa rực rỡ. Chính khoảnh khắc ấy, Vân nương... động tâm rồi.”

 

“Nay mọi chuyện đã đến nước này, Vân nương thực không còn mặt mũi gặp tổ tiên. Đành phải cắt tóc đi làm ni cô, nương thân cửa Phật tại chùa Thừa Ân vậy.”

 

Tỏ ra thẹn thùng, ta nghiêng đầu, tay áo nhẹ che mặt, khẽ nức nở.

 

“Đắc tội rồi… còn làm phiền Chử đại nhân nghe mấy lời si ngốc của ta.”

 

Vừa dứt lời, ta lập tức xoay người, vừa lau lệ vừa chạy khỏi đình.

 

Chân như vấp phải gì đó, ta liền “vô tình” ngã nhào ra đất.

 

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân do dự, hắn cuối cùng vẫn bước đến, toan đỡ ta dậy.

 

Nhưng ta chôn cả khuôn mặt vào đầu gối, không nhìn hắn lấy một lần, chỉ càng khóc càng thảm.

 

Một lúc lâu sau, giọng hắn mới khẽ khàng vang lên:

 

“Vương nhị tiểu thư, tại hạ thật sự không gánh nổi tấm chân tình ấy.”

 

Không thể nào!?

 

Chiêu “lùi một bước tiến ba bước” của ta xưa nay bách phát bách trúng, chẳng lẽ lại thất bại trước tên đầu gỗ này!?

 

“Nhưng nhị tiểu thư tuổi hãy còn xuân xanh, chẳng nên sớm quy y cửa Phật như vậy. Nếu tiểu thư không chê, ngày mai, sính lễ của Chử phủ sẽ được đưa đến Vương phủ.”

 

Phù, suýt chút nữa ta tưởng hắn thực sự muốn từ chối lần thứ ba!

 

Chử Nghiêu đúng là người coi trọng lời hứa.

 

Hôm sau, hắn theo sau phụ mẫu, bước vào Vương phủ bàn chuyện hôn sự.

 

Sính lễ dài cả một dãy phố, khiến hàng xóm ai nấy đều hé cửa dòm ra xem.

 

Phụ thân ta mặt lạnh như băng, nhưng vẫn cố nén tính khí, nghiêm túc thương nghị từng chi tiết hôn sự cùng nhà trai.

 

Còn ta thì trốn sau gốc đào, len lén nhìn về đại sảnh.

 

Chử Nghiêu ngồi ngay ngắn, nghiêm túc đến mức tưởng như đang thảo luận quốc sự.

 

Một trận gió xuân thổi tới, cánh hoa đào rơi lả tả.

 

Tựa như cảm nhận được ánh mắt, hắn đột ngột ngẩng đầu tầm nhìn lập tức chạm phải ta.

 

Ta giơ chiếc quạt thêu tơ lụa che nửa mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đào hoa lấp lánh ý cười.

 

Hắn thoáng ngây người, rồi vội vàng ho khan, quay đầu giả vờ nói chuyện với tùy tùng sau lưng.

 

Hừ, tiểu tử, bản tiểu thư không tin là không trị được ngươi!

 

Chử Nghiêu, ngươi cứ chờ đó ta với ngươi… mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi!!

 

Hôn sự giữa ta và Chử Nghiêu định vào ba tháng sau, thời gian như vậy đối với ta mà nói, thực sự rộng rãi thong thả.

 

Chỉ tiếc, a tỷ ta bởi vướng phải một trận gió cát đột ngột nơi đại mạc, không thể kịp thời hồi kinh để chúc phúc cho đại hôn của ta.

 

Vì lẽ đó, ta u sầu mấy ngày liền.