Đến khi tinh thần khôi phục, ta quyết định đã đến lúc phải tính sổ với vài người rồi.
Tỷ như… cái kẻ từng đẩy ta xuống hồ Lưu Nhu Nhu, phu nhân nhà họ Thôi kia.
Ta và vị Thôi phu nhân này vốn chẳng có thâm thù đại hận gì.
Chỉ bởi nàng ta từng mưu hại a tỷ ta, mà ta tỷ tỷ quá lương thiện nên mới báo thù thay tỷ ấy, cho nên ta mới âm thầm ban tặng cho nàng ta một cuộc hôn sự chẳng được trượng phu sủng ái.
Mà ta là người như thế nào? Nhân hậu khoan dung, độ lượng thành thục.
Vậy mà nàng cũng dám ra tay với ta?
Thử hỏi nàng ta nỡ sao?
Đương nhiên không thể nhẫn.
Xét thấy nàng ta khó bề sinh nở, ta liền hết lòng “giúp đỡ”, nhờ a huynh đưa tới phủ Thôi sử lang vài vị thuốc có công dụng “dương châu gầy ngọc”.
Lại nghe nói sau đó, nàng cùng phu quân đại cãi một trận. Ta lại “nhiệt tình” hiến kế, khuyên a huynh trong tiệc rượu nên lựa lời khuyên Thôi đại nhân giao quyền quản gia cho người khác.
Dù sao, một vị phu nhân thần trí bất ổn như vậy, há có thể chủ trì nội vụ trong phủ?
Xử lý xong chuyện ấy, đại hôn đã gần kề.
Sáng sớm hôm đó, ta bị một đám nha hoàn và ma ma vây quanh, như một con rối gỗ bị kéo tới kéo lui.
Đợi đến lúc hỉ nương chỉnh lại tóc mai, trang điểm sư mới bước vào.
Ta thì vẫn mơ mơ màng màng, chỉ nghe loáng thoáng tiếng ồn bên ngoài.
Chợt có một bàn tay nhỏ xíu nắm lấy tay ta.
“Tiểu di, con đến điểm trang cho người nè!”
Ta mở mắt quả nhiên, chính là tiểu nha đầu Phó Quý, nữ nhi ruột thịt của a tỷ ta và hoàng đế đương triều, thái nữ Đại Chu.
“Con lén trốn ra đây đấy à? Lá gan càng lúc càng lớn nhỉ.”
Nàng gãi đầu, lặng thinh chẳng nói.
Ta đuổi hết người hầu trong phòng ra, để lại hai dì cháu.
“Nào, để tiểu di xem, con điểm cho ta kiểu trang dung gì đây?”
Nghe thế, nàng lập tức hưng phấn, lén mở cửa hậu viện, khẽ vẫy tay.
Một thiếu niên dung mạo thanh tú bước vào.
“Tiểu di, đây là… nam sủng mà con tặng cho người đó!”
Ta: !?
Ta thật sự phải đa tạ ngươi đó, tiểu nha đầu c.h.ế.t tiệt!
Kéo qua kéo lại nửa canh giờ, nàng mới bất đắc dĩ cho thiếu niên kia lui xuống.
Ta kéo nàng lại, giọng nghiêm túc:
“A Quý à, cũng trách tiểu di lúc nhỏ dẫn dắt không nghiêm, mới khiến con tuổi còn nhỏ mà đã có tiềm chất làm... hôn quân.”
Nàng bĩu môi, mắt đỏ hoe như sắp khóc.
Ngoài sảnh hỉ nương đã giục giã, ta bèn kéo khăn trùm đầu xuống, để cung nữ dắt nàng ra trước.
Còn ta, được đám người hộ tống ra ngoài.
Hỉ khúc rộn ràng vang vọng khắp phố.
Ta đi từng bước khoan thai, yểu điệu như mây trôi nước chảy.
Gió xuân thổi nhẹ, vén lên một góc khăn trùm.
Ta như có linh cảm, nghiêng đầu nhìn lên mái hiên.
Chỗ đó chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một nữ tử anh khí bừng bừng, ngồi xổm trên đỉnh mái, ánh mắt ôn hòa mỉm cười:
“Tiểu muội, hôm nay muội thật xinh đẹp.”
Nàng mấp máy môi, cười đến nỗi đôi mắt cũng cong cong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đúng lúc ấy, tiểu Phó Quý không biết bằng cách nào lại trà trộn vào đội ngũ đưa dâu, áp sát ta thì thầm:
“Tiểu di, nương bảo con truyền lời rằng: đại thiết chùy của người đã được lau sáng bóng rồi. Nếu tối nay phu quân dám khi dễ người, người cứ tiễn hắn quy thiên.”
Ta: …
Hơ… hơ hơ, a tỷ à, bao năm không gặp, người vẫn mạnh mẽ như xưa.
Phó Quý cười hí hửng:
“Nếu thật sự như vậy thì, nam sủng con tăng người hôm nay chẳng phải sẽ phát huy tác dụng sao? Con thật là cơ trí mà!”
Ách… Mẫu tử các người… xin đừng kích động!
Sau khi cùng Chử Nghiêu bái đường thành thân, chúng ta được rước vào tân phòng.
Nhưng mà… vị tướng công này tựa hồ không biết, một bước của hắn phải bằng hai bước của ta.
Hơn nữa cả hai còn cùng nắm lấy hỉ cầu kết quả là…
Ta té cái rầm xuống đất.
Khoảnh khắc mặt chạm đất, ta nhớ lại thời còn nhỏ, từng được mụ giáo dưỡng trong cung khen rằng:
“Mi thanh mục tú, cử chỉ đoan trang, tiếng cười nhu mỹ.”
Chỉ là bà ấy hẳn chưa từng nghĩ rằng, ta lại lấy trúng tên thô lỗ Chử Nghiêu này.
Chử Nghiêu đứng phía trước ngây người một thoáng, rồi xoay người lại, ôm ta nhấc lên đi thẳng vào tân phòng.
Xung quanh người hầu ngẩn ra một lát, rồi cả đám nhốn nháo bàn tán:
“Chậc chậc, không ngờ đấy, tướng gia lại biết thương thê tử như vậy!”
“Phải rồi! Lão nam độc thân vạn năm rốt cuộc cũng cưới được nương tử, đương nhiên phải yêu chiều chứ!”
Nhưng bọn họ không biết nói ôm thì dễ nghe, thực ra là ta bị hắn dùng hai tay kẹp chặt như gọng kìm.
Đau đến mức ta suýt khóc!
“Phu quân, thiếp cảm động muốn c.h.ế.t mất~”
Ta úp mặt vào n.g.ự.c hắn, giọng nghẹn ngào.
Đồng thời, tay cũng nhanh nhẹn véo một cái thật mạnh ở hông hắn.
Chử Nghiêu thì nghĩ:
“Nàng yêu ta đến vậy sao? Đến mức không màng lễ giáo, chủ động dụ dỗ ta sao?”
Sau khi vào phòng, chúng ta theo lệ ngồi trên giường nghe hỉ nương ngân khúc viên phòng đầy ẩn ý khiến người đỏ mặt.
Ta hồi hộp đến mức phải xoay xoay ngón tay.
Lúc ấy, hắn vươn bàn tay rộng lớn nắm lấy tay ta dịu dàng mà ấm áp.
Đây… là đang trấn an ta sao?
Hiếm khi ta đỏ mặt đến vậy.
Ngay sau đó, hắn cúi đầu thì thầm bên tai ta:
“Nàng bị nổi mẩn à? Để ta gọi người đem thuốc trị ngứa tới.”
…Chử Nghiêu, ngươi đúng là thiên tài!
Khi khách đã lui hết, hắn nghiêm chỉnh lấy cây nâng khăn hỉ, nâng nhẹ khăn trùm của ta.
Ta nheo mắt thích ứng ánh nến, sau đó từ từ mở mắt nhìn hắn.
Hôm nay hắn khoác hỉ phục đỏ thẫm, đường nét cứng rắn vốn có lại hiện thêm vài phần anh tuấn phong nhã.
Ta nhìn hắn đầy trìu mến, định nói một câu gì đó.
Ai ngờ hắn… quay người bỏ đi!?
???