Phu Quân Chàng Thật Ngốc

Chương 6



Ta do dự một chút, cuối cùng vẫn xuống kiệu tự thân leo núi.

 

Nói cho cùng, đứng ngắm cảnh cao cũng là việc hay… Nhưng với một khuê nữ quanh năm không ra khỏi cửa lớn, lại mang trên người mấy cân trang sức, đường lên đỉnh này thực sự gọi là… thê thảm.

 

Lúc tới nơi, ta thở như trâu, liền rút gương đồng ra chỉnh lại tóc tai.

 

Rồi ta nâng váy, nhấc từng bước duyên dáng đến gốc cây đào.

 

Từng cử động đều tiêu chuẩn nghi lễ quý nữ.

 

Nhưng mà…

 

Chử Nghiêu vẫn không có mặt.

 

Mà dưới cây lại là… một tên thị vệ khác!?

 

Ta: …

 

Cảm giác bất an bỗng ập tới.

 

Thị vệ kia lại đưa ta một phong thư. Mở ra:

 

“Chúc mừng Vân nương chinh phục đỉnh núi! Xin tặng nàng một món quà nho nhỏ!”

 

Trong tay hắn là một hộp gỗ lê hoa tinh xảo, ta mở ra bên trong… là một hộp nhỏ hơn.

 

…Cái gì đây?

 

Ta bướng bỉnh tiếp tục mở từng hộp cuối cùng, trong chiếc nhỏ nhất, chỉ có một tờ giấy mỏng:

 

“Xin mời tới ‘Tĩnh Vũ tiểu trúc’, ta chờ nàng.”

 

Ta trầm mặc hồi lâu.

 

Cẩm Nhi dè dặt hỏi:

 

“Phu nhân… chúng ta có đi nữa không?”

 

Đi! Sao lại không!? Ta nhất định phải xem tên ngu ngốc ấy còn giở chiêu gì nữa!

 

Xuống núi, dù hai chân như muốn rụng, ta vẫn cắn răng tới Tĩnh Vũ tiểu trúc.

 

Chỗ ấy nằm giữa hồ, bốn phía nước vây quanh, muốn đến chỉ có thể chèo thuyền.

 

Ngày thường khi ta cùng khuê hữu tới đây, đều có người chèo.

 

Còn hôm nay…

 

“Phu nhân, tướng gia đã bao trọn tiểu trúc, chỉ để lại một chiếc thuyền cho người.”

 

À há…

 

“Ngài còn nói, để phu nhân cảm nhận trọn vẹn thú vui du hồ, liền… đuổi hết thuyền phu đi. Còn nữa, thuyền chỉ được một người lên, Cẩm cô nương không thể đi cùng.”

 

Nghe xong, ta bình tĩnh phất tay từ biệt Cẩm Nhi, bước lên thuyền với tư thế… đi chịu chết.

 

“À đúng rồi, tướng gia còn đặc biệt quấn lụa mềm quanh cán chèo… để tránh phu nhân bị trầy tay!”

 

Ta quay đầu nhìn mái chèo bóng loáng phía sau, tâm trạng:

 

Ha… ha ha… thật là... quan tâm ta ghê cơ!

 

Ta cầm chèo, giữa tiếng cổ vũ đầy thương hại của mọi người, gắng sức chèo thuyền ra giữa hồ.

 

Đến nửa đường, tay ta đau ê ẩm đến không nhấc nổi, chỉ có ngọn lửa thịnh nộ và ý chí muốn đập c.h.ế.t Chử Nghiêu mới giúp ta kiên trì đến giờ.

 

Lúc ấy trời đã xế chiều, sương mỏng dâng lên quanh hồ, ánh nước mờ ảo.

 

Trước tiểu trúc là một bóng người cao ráo, bạch y tung bay.

 

Hắn mỉm cười đứng đó, phía sau là ánh đèn lung linh như sao trời.

 

Một khung cảnh như bước ra từ tranh vẽ.

 

…Nếu bỏ qua việc ta đầu tóc rối bời, trâm rơi rụng, mặt mũi tơi tả.

 

Ta mặt không đổi sắc bước xuống thuyền, tay còn nắm chặt mái chèo.

 

Đừng ai cản ta, hôm nay ta phải đồng quy vu tận với hắn!

 

Nhưng hắn làm như không thấy, tiến lên, ôm lấy ta, nhẹ nhàng bế vào trong tiểu trúc.

 

Tiểu trúc quả thực tao nhã, cửa sổ nhỏ mở ra ngoài, có thể thấy cảnh sao rơi bên hồ, đèn đuốc rực rỡ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn nhẹ nhàng đặt ta lên ghế dài, khẽ hỏi:

 

“Hôm nay vui không?”

 

Ta… giận lắm! Nhưng thời cơ nổi giận đã trôi qua, đành nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, nghiến răng:

 

“Chàng nhìn đi! Tóc ta rối tung, trâm rơi mất mấy cái rồi!”

 

Hắn khẽ cười, cúi người gỡ trâm giúp ta, ngón tay như lược, chậm rãi chải tóc cho ta từng chút một.

 

“Vừa khéo, ta đang định tặng nàng một cây trâm mới.”

 

Ánh đèn mờ dịu, khuôn mặt hắn cũng trở nên cực kỳ dễ nhìn…

 

Người như ta đây, cũng không khỏi cảm thấy… tim đập nhanh.

 

Ta bối rối cúi đầu, khẽ nói:

 

“Vậy… ta xem thử đi?”

 

Hắn lấy ra một hộp gấm nhỏ, đặt lên tay ta.

 

Rồi kéo tay kia của ta, nhẹ nhàng mở nắp hộp.

 

Khoảnh khắc ấy, tim ta như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

 

“Tạ… tạ ơn chàng, nhìn cũng… khá đẹp…”

 

Lời chưa dứt, ta đã trừng to mắt nhìn cây trâm bên trong.

 

Cả cây đen tuyền, phần đuôi sắc nhọn, hoa văn tinh xảo.

 

Xét thẩm mỹ thì ổn.  

 

Nhưng trong nó hình như… giống y như… chiếc đũa!?

 

Lỡ sau này làm rơi đũa khi ăn, chẳng lẽ lại rút cây này từ đầu ra dùng!?

 

Chử Nghiêu hớn hở lấy cây trâm ra, khoe với ta:

 

“Ta tự tay chế tác đấy! Rèn bằng huyền thiết, bên trong có kim độc, nhẹ điểm một cái có thể lấy mạng người khác.”

 

“Đã vậy nó còn có thể kéo dài thu ngắn, làm tăm, làm đũa đều được!”

 

“Mà nàng xem nè nó còn có thể… xòe ra thành quạt nữa!”

 

Hắn bấm nhẹ một cái, cây trâm lập tức "xoẹt" một tiếng biến thành chiếc quạt nhỏ.

 

Ta mỉm cười, ánh mắt đầy dịu dàng mà sát khí:

 

“Phu quân, chàng… quả thật… tài giỏi lắm!”

 

Vì hôm nay ta vận y phục hơi mỏng, mà Tĩnh Vũ tiểu trúc lại ở giữa hồ nước, nên hơi ẩm lạnh luồn qua.

 

Chử Nghiêu đành phải từ bỏ kế hoạch sau đó, đưa ta hồi phủ.

 

Suốt đường về, ta tựa vào gối mềm lim dim mơ màng.

 

Nghĩ bụng: chắc hành trình mấy năm sau trong đời, hôm nay ta đã đi hết cả rồi.

 

Hắn do dự một lúc, rồi khẽ ôm ta vào lòng, cúi đầu hỏi nhỏ:

 

“Rất mệt sao?”

 

Ta mệt đến mức không buồn đáp, cũng chẳng còn sức vùng vẫy, chỉ biết tựa sát vào lòng hắn mà gà gật.

 

Trong cơn mê man, đột nhiên có chuyện lướt qua tâm trí ta.

 

“Những chuyện hôm nay chàng chuẩn bị… là học từ đâu vậy?”

 

Hắn thoáng ngẩn người, rồi chậm rãi đáp:

 

“Nghe nói gần đây ở kinh thành có bộ sách rất được hoan nghênh, tên hình như là… 《Khuê Trung Nhạc》.”

 



 

Quả nhiên.

 

Ta thở dài một hơi trong lòng.

 

Tự làm tự chịu, không oán ai được.

 

Ta năm xưa tuổi còn nhỏ, từng viết mấy quyển sách giải trí. Nổi tiếng nhất chính là bộ 《Khuê Trung Nhạc》 cùng cuốn 《Trà Trà tự tu dưỡng》, nghe đâu ngay cả bệ hạ cũng từng lén xem.

 

“Nếu ta nhớ không lầm, quyển đó viết về niềm vui chốn khuê phòng, trêu đùa săn hương. Nhưng sao chàng lại biến nó thành… đại mạo hiểm leo núi thế này?”