Ta khựng lại, thầm nghĩ: thế mà hắn cũng có bằng hữu à!?
“Với lại, đây đều là những thứ bên ngoài. Những thứ như dưỡng môn khách, phủ binh, ta chưa đưa nàng đâu.”
…
Không hổ là Chử đại khắt khe, ta đây đúng là mừng hụt một phen.
Hắn lật sang một trang sách, chợt ngẩng đầu nhìn ta. Mặt hắn đỏ bừng.
Ta nghi hoặc nhìn theo ánh mắt hắn, vừa cúi đầu thì…
Áo ta vì cúi thấp mà cổ áo trễ xuống, lộ ra một khoảng da thịt lấp ló.
“Vân… Vân nương, nếu nàng thấy chật, có thể mua thêm vài chiếc áo lót rộng rãi một chút. Trong nhà… ừm… không thiếu tiền.”
Hắn cà lăm đáp, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như thể đang bàn chuyện quốc sự.
Ta không nói hai lời, tiện tay vớ lấy nghiên mực bên cạnh, quật thẳng lên đầu hắn một cái!
Phải nói, dùng bạo lực mà giải quyết vấn đề, đúng là sảng khoái!
Hôm sau, ta còn chưa tỉnh hẳn, đã không thấy Chử Nghiêu đâu.
“Tướng gia đâu rồi?”
Ta rúc trong chăn, uể oải hỏi.
Cẩm Nhi đến gần nói: “Tướng gia từ sáng sớm đã ra võ trường luyện công rồi.”
Ta thầm nghĩ: hôm nay là ngày nghỉ, mà hắn cũng không chịu nằm nướng lấy chút, thể lực tốt thật đấy.
Rửa mặt chải đầu xong, ta mang theo Cẩm Nhi đi tìm người.
Đi qua hành lang, ta vén rèm trúc dưới mái hiên, lén nhìn qua kẽ hoa.
Chử Nghiêu hôm nay vận võ phục xanh đậm, đai lưng gấm sẫm thắt gọn ở eo, khí thế mười phần.
Trường kiếm trong tay hắn vung lên từng chiêu sắc bén, gió rít rợn người, bóng người uyển chuyển linh hoạt, eo bụng theo nhịp di chuyển càng thêm rõ ràng…
Ta bất giác đỏ mặt, tay nắm lấy rèm trúc cũng siết chặt.
Đúng lúc ấy, hắn xoay người ánh mắt bất ngờ chạm trúng ta.
Do kiếm thế mạnh mẽ, khí thế quanh thân hắn khiến ta sững sờ tại chỗ.
Hắn cắm kiếm “xoạt” một tiếng xuống đất, rồi sải bước về phía ta.
Dừng lại cách ta mấy tấc, hắn cúi người, ghé sát tai ta khẽ nói:
“Vân nương, hôm nay nàng… thật đẹp.”
Hơi thở hắn phả bên tai khiến cả người ta như bị bao trùm bởi nhiệt khí.
Chỉ một câu ấy thôi mà ta suýt nữa ngã lăn ra đất vì thẹn.
“Ta… ta hôm nào mà chẳng đẹp!?”
Ta cúi đầu, lắp bắp đáp.
Hắn như khẽ cười, rồi nghiêm túc nói:
“Hôm qua không đẹp lắm.”
Ta: …
Sao ta lại mong chờ gì từ cái tên đầu gỗ này cơ chứ!?
Ta giơ tay, bình tĩnh đẩy hắn ra một chút, sau đó xoay người bỏ đi.
Hắn cuống quýt đuổi theo, vừa đi vừa giải thích:
“Không phải ta chê nàng, chỉ là hôm qua búi tóc ép sát đầu, trông… mặt hơi to.”
“Còn bộ váy kia, vì có quá nhiều lớp, nên eo trông cũng... hơi thô…”
Hắn nói một câu, tim ta như bị đ.â.m một nhát.
Ta quay người, nắm lấy tay hắn, đặt lên eo mình, dịu giọng:
“Phu quân, chàng sờ thử xem… mềm không, nhỏ không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn lập tức nín bặt, mặt đông cứng như đá. Một lúc lâu sau mới lắp bắp đáp:
“Mềm… mềm…”
Ta cong môi, khẽ nhón chân hôn nhẹ lên môi hắn.
Chử Nghiêu hoàn toàn đứng hình.
“Nếu phu quân không nói gì, chẳng ai tưởng nhầm chàng câm đâu~”
Sau màn "trừng trị nhẹ", bữa sáng hôm ấy khiến ta ăn cực kỳ vui vẻ.
Tâm tình tốt, ta còn tiện tay nói:
“Phu quân mau đến ăn đi, lát nữa còn phải đi thỉnh an phụ mẫu.”
Hắn vẫn còn đờ đẫn, mãi đến khi ta gọi vài tiếng mới rầu rĩ nói:
“Không cần đâu, hai người ấy đi chùa bái Phật rồi, vài hôm nữa mới về.”
Ta nhìn hắn với ánh mắt đầy thương hại:
Chà… đến nỗi phụ mẫu cũng phải chạy vào núi sâu để né ngươi, thật đáng thương.
“Dù vậy cũng không thể bỏ bữa sáng.”
Ta cầm một miếng bánh từ đĩa, bước tới, nhân lúc hắn ngẩn người thì nhét luôn vào miệng hắn:
“Ngọt không?”
Ta nhoẻn miệng cười, rồi lấy khăn lụa từ tay áo ra chậm rãi lau vụn bánh dính trên tay.
Chử Nghiêu: toàn thân đơ như gỗ.
Không đợi hắn đáp, ta xoay người đi ra ngoài, gọi Cẩm Nhi theo sau.
Hôm nay rảnh rỗi, vừa khéo có thể kiểm kê lại hồi môn, cất vào kho.
Về phần Chử Nghiêu, sau khi ta rời đi, hắn mới lặng lẽ đứng dậy, lảo đảo đi đến ghế, ngồi phịch xuống.
Hắn gõ đốt ngón tay lên bàn, từng nhịp, từng nhịp nặng nề.
Nếu có môn khách nào ở đây, hẳn sẽ nhận ra đây chính là biểu hiện đang lo lắng tột cùng của vị Chử tướng nổi danh trầm ổn này.
Không biết qua bao lâu, mới nghe thấy giọng hắn thì thầm vang lên:
“…Ngọt thật.”
Chín ngày trôi qua, thời gian được nghỉ do hôn sự của Chử Nghiêu liền kết thúc.
Vị Chử tướng cần mẫn lại quay về con đường thượng triều không ngừng nghỉ của mình.
Về phần các đại thần triều đình có vui mừng khi được “đón lại” vị lao động mẫu mực này hay không… e là không tiện hỏi tới~
Mà ta, từ khi không cần thỉnh an phụ mẫu chồng, chuyện dậy sớm cũng chẳng còn can hệ gì tới nữa.
Chỉ là có khi Chử Nghiêu thấy ta ngủ nướng quá mức, liền tới bên giường khuyên bảo như ông cụ non.
May mà đối phó hắn cũng chẳng khó ta chỉ cần: chui trong chăn, lộ đôi mắt long lanh, thêm vài giọt lệ… là xong.
Ngày qua ngày, chớp mắt đã nửa tháng, đã đến ngày sinh thần của ta.
Cẩm Nhi nói Chử tướng mấy hôm nay lén lút chuẩn bị, nhất định muốn cho ta một kinh hỉ lớn.
Vì vậy sáng sớm hôm đó, ta đã dậy thật sớm, chọn y phục, chọn trang sức, lại còn chải kiểu tóc cầu kỳ…
Trên người kêu leng keng tiếng chuông bạc tiêu chuẩn nghênh khách cao cấp nhất trong giới khuê các thời thượng.
Sau đó, ta ngồi ngay ngắn trên đôn tròn, đợi phu quân xuất hiện.
Ai ngờ… tới lại không phải hắn, mà là thị vệ thân cận.
“Phu nhân, tướng gia nhờ ta giao cho người phong thư này.”
Ta vội vàng mở ra xem bên trong là mấy chữ lớn:
“Đỉnh núi Tứ Minh, bên dưới gốc đào.”
Ồ~ còn bày trò bí mật cơ à?
Ta lập tức dẫn theo Cẩm Nhi, lên xe đến núi Tứ Minh.
Xe phu nói: “Đường núi khó đi, kiệu chỉ có thể lên tới lưng chừng núi.”