“Khởi bẩm phụ hoàng, chuyện tham ô này là do một số đại thần kết bè kết cánh, dối trên lừa dưới mà ra. Nếu để nhi thần nói, chi bằng bắt một người g.i.ế.c trước, lấy đó răn đe.”
Trong mắt Phó Thời hiện lên tia tán thưởng.
Tiếp đó, hắn rút thanh đao từ thắt lưng thị vệ bên cạnh, đích thân bước xuống thềm điện.
Một vị đại thần rụng rời, lập tức quỳ rạp cầu xin tha mạng.
Nhưng tay hoàng đế đã vung m.á.u b.ắ.n tung tóe, người kia ngã gục, c.h.ế.t không kịp trăn trối.
Phó Quý mặt không biến sắc, bình thản bước lên bái lạy:
“Việc này dây dưa rộng lớn, nếu tra xét toàn diện ắt sẽ chấn động triều cương.”
“Nên trước mắt, điều trọng yếu nhất là trấn an lòng dân. Nguyện phụ hoàng phái người tới Giang Nam, tấn an dân chúng.”
Phó Thời thầm nghĩ: chim non cuối cùng cũng giương cánh.
Nha đầu này đã học được thuật đế vương rồi.
Trước tiên diễu võ dương oai, thiết lập quyền uy, sau đó lại nhân đức ra mặt, xin giảm tổn thương triều cục.
Vừa khiến các đại thần cảm kích, lại càng rõ ràng: người trong lòng vua, chỉ có một mình nó.
Đứa bé từng chỉ biết khóc nhè trong lòng mẹ… nay đã có khí phách long ưng trên điện ngọc.
Phó Thời bật cười, trầm giọng nói:
“Chử tướng nghe chỉ, Trẫm lệnh ngươi lập tức chuẩn bị, tới Giang Nam trấn an dân chúng, không được trì hoãn.”
Triều đường: yên tĩnh như tờ.
“Chử tướng đâu?”
Thái giám vội vã chạy lên bẩm:
“Khởi bẩm bệ hạ, tướng gia sai thị vệ tới bẩm rằng… Trên đường thường triều… gặp cướp, nên hôm nay sẽ tới trễ.”
Hoàng thượng: ……
Quần thần: ……
Lý do này cũng… quá cẩu thả rồi đấy!?
Khi ta tỉnh lại, liền nghe nói Chử Nghiêu được điều đi Giang Nam chấp hành công vụ.
Ban đầu lòng ta có chút không vui, nhưng hắn về nói một câu khiến ta lập tức sáng bừng:
“Ta sẽ đưa nàng theo cùng.”
Ra ngoài du ngoạn!?
Tốt quá rồi!
Ta lập tức kéo theo Cẩm Nhi, hào hứng đi thu dọn hành lý.
Không ngờ Chử Nghiêu đột nhiên kéo tay ta lại, bất đắc dĩ nói:
“Chúng ta đi vì công vụ, không phải du ngoạn. Hành lý chỉ được phép mang theo một xe thôi.”
Ta lập tức hất tay hắn ra, mặt đầy khó chịu.
Trong bụng nghĩ: ta đâu phải kẻ không biết chừng mực, chẳng lẽ lại làm vướng chân chàng?
Ba ngày sau, ta theo sau Chử Nghiêu ra khỏi phủ, chuẩn bị khởi hành đến Giang Nam.
Vừa ra cổng, chỉ thấy trước phủ dừng hai chiếc xe ngựa một để ngồi, một để chứa hành lý.
Ta cười mỉm:
“Thấy chưa? Ta vốn đi đâu cũng gọn nhẹ thế đấy, chàng còn lo gì?”
Chử Nghiêu mặt không đổi sắc, từ một cỗ xe lục lọi ra một bọc hành lý cỡ nhỏ, nhíu mày:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nàng… gói cho ta có bấy nhiêu đây?”
Ta: …
Nam nhân thì cần gì dưỡng nhan? Ta còn gói giúp là tốt rồi, còn soi mói gì nữa!?
Đoàn xe thuận lợi đến Lư Lăng quận, quận thủ địa phương đã chờ sẵn ngoài quan đạo nghênh tiếp.
Sau bao ngày xóc nảy mệt mỏi, vị quận thủ kia rất thức thời, lập tức cho người dẫn chúng ta về một biệt viện nghỉ ngơi.
Đợi mọi thứ thu xếp ổn thỏa, trời đã nhá nhem tối.
Ta ngồi trước gương đồng, để Cẩm Nhi giúp chỉnh tóc vẽ mày.
Nghe nói đêm nay có yến tiệc khoản đãi, quận thủ mong Chử tướng thưởng chút thể diện, cùng thưởng thức cảnh sắc Giang Nam.
Chử Nghiêu đã thay xong trường bào, an tĩnh ngồi một bên chờ ta điểm trang.
Ta nghiêng đầu cười với hắn, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Phu quân, chàng tới đây… chỉ để trấn an lòng dân thôi sao?”
“Ta đoán, e rằng bệ hạ còn muốn chàng… động đến lợi ích của tầng lớp hào phú nơi đây, có đúng chăng?”
Chử Nghiêu bật cười, bước tới cạnh ta, nhẹ tay cài lên tóc ta một đóa mẫu đơn xanh lục nhạt.
“Vân nương, nàng đoán thật đúng tám chín phần. Nhưng điều bệ hạ muốn, không chỉ là lay chuyển quyền thế. Mà là… nhổ tận gốc.”
Sắc mặt ta trầm xuống. Trong lòng bỗng có một dự cảm chẳng lành.
“Phải chăng… bệ hạ… không trụ được bao lâu nữa?”
Phó Thời, hắn có lẽ là đang chuẩn bị.
Trước khi lâm chung, hắn muốn làm sạch triều cục, loại bỏ rễ độc từ sớm.
Sau này tân đế kế vị, chỉ cần ban đại xá là có thể thu phục lòng người.
Mà Phó Quý nữ nhi hắn yêu nhất, sẽ nhờ thế được lòng bá quan, còn danh tiếng thì được tôn là minh quân.
Chỉ tiếc… chính hắn, có thể sẽ bị ghi lại trong sử sách như một bạo chúa sát phạt vô tình.
“Chuyện đã đến nước này, không thể quay đầu nữa. Nàng và ta, chỉ có thể… lặng lẽ chờ thời khắc ấy đến.”
Không hiểu sao, lòng ta bỗng nghẹn lại, nặng như đá đè.
Có lẽ vì một tấm lòng phụ thân dành cho con gái.
“Được rồi, đừng nghĩ ngợi nữa. Giờ nên tới yến tiệc thôi.”
Ta đứng dậy, bước đến trước mặt Chử Nghiêu, cúi người chỉnh lại dải lụa nơi thắt lưng hắn, khẽ dặn:
“Bọn họ… chưa chắc sẽ chịu ngồi yên chờ chết.”
Chử Nghiêu khẽ vuốt tóc ta, ánh mắt lạnh như băng sương:
“Ta cũng vậy.”
Yến tiệc đêm ấy, tuy ngầm sóng ngầm cuộn trào, nhưng trên mặt vẫn xem như chủ khách tận hoan.
Rượu quá ba tuần, Lư Lăng quận thủ liền loạng choạng đứng dậy, nâng chén hướng về phía Chử Nghiêu:
“Chử tướng, Giang Nam vốn là đất Chử ca Ngô vũ, mỹ nhân như ngọc, đặc biệt nữ tử vùng thủy hương, lại càng ôn nhu nhu thuận, thực khiến người khó quên.”
Dứt lời, hắn vỗ tay một tiếng, liền có một đoàn nữ tử bước ra múa hát.
Trong đó, người đẹp nhất dáng dấp như ngưng tụ sương nước Giang Nam uyển chuyển, mềm mại, đầy phong tình.
Tay áo tung bay, nàng ta liền nhẹ nhàng lướt đến trước mặt Chử Nghiêu, một chiêu "dục cự hoàn nghênh", tay áo vẩy vào lòng hắn, ánh mắt như nước thu, ngước nhìn mời gọi.
[Dục cự hoàn nghênh: Muốn từ chối nhưng lại như muốn đón nhận.]
Cẩm Nhi liên tục ra hiệu cho ta, nhưng ta vẫn chỉ thản nhiên ngồi yên một bên, không nói lời nào.