Phu Quân Chàng Thật Ngốc

Chương 9



Chỉ thấy Chử Nghiêu sắc mặt lạnh như sương tuyết, vừa vung tay liền từ bên hông thị vệ tuốt ra trường đao, kéo lấy tay áo kia, trong nháy mắt liền cắt phăng một đường.

 

Tràng yến tiệc lập tức tĩnh mịch như chết, mọi người đều quay lại nhìn, ngay cả Lư Lăng quận thủ cũng cứng mặt lại.

 

Ta thong thả rút một chiếc trâm từ búi tóc xuống, tiện tay ném trước mặt nữ vũ cơ kia, giọng lười biếng vang lên:

 

“Vũ đạo không tệ, vật nhỏ này, coi như là phần thưởng. Ngươi lui xuống đi”

 

Sau đó ta đứng dậy, nâng chén hướng toàn trường cười nói:

 

“Nghe nói Giang Nam là nơi tích ngọc trầm hương, phú quý ôn nhu, nhưng nếu chỉ có ca vũ để thưởng, chẳng phải phụ mất thanh danh vùng này hay sao?”

 

“Chi bằng ngày mai, quận thủ đưa ta cùng phu quân dạo một vòng, xem cho rõ phong hoa Giang Nam.”

 

Quận thủ đành phải gượng cười đáp lời:

 

“Phu nhân nói chí phải, hạ quan nhất định sẽ phụng bồi.”

 

Việc ấy, cứ thế bị ta nhẹ nhàng hóa giải.

 

Tiệc rượu lại lần nữa náo nhiệt, ta không mấy thích đồ ăn thanh đạm trên bàn, liền chỉ bốc mấy miếng điểm tâm nhâm nhi.

 

Chử Nghiêu ghé sát tai ta, khẽ nói:

 

“Ta đã bảo người đi nấu một bát vằn thắn cay, lát nữa sẽ dâng lên cho nàng.”

 

Ta khẽ mỉm cười, mượn tay áo rộng nhẹ nhàng móc một ngón vào lòng bàn tay hắn.

 

Không lâu sau, có một thị vệ tiến tới thì thầm bên tai Chử Nghiêu vài câu.

 

Hắn nhẹ gật đầu, rồi lặng lẽ rời tiệc.

 

Chờ ta ăn xong bát vằn thắn, hắn vẫn chưa quay lại.

 

Đúng lúc ta định đứng dậy tìm người, một a hoàn lại hốt hoảng chạy vào, quỳ rạp xuống đất vừa khóc vừa la:

 

“Tiểu thư Thư Nhi bị Chử tướng ép buộc, giờ đang giãy giụa đòi nhảy giếng tự vẫn!”

 

Lư Lăng quận thủ đập bàn đứng dậy, phẫn nộ:

 

“Chử tướng thật quá phận! Cả vũ cơ không cần, lại cưỡng ép khuê tú nhà ta?!”

 

Nói xong liền dẫn người ồ ạt kéo tới hậu viện.

 

Ta thầm nghĩ:

 

Chiêu này thấp kém đến thế sao? Muốn gài một nữ nhân vào bên người Chử Nghiêu à?

 

Cẩm Nhi đứng bên sốt ruột dậm chân:

 

“Phu nhân sao còn chưa đi xem! Lỡ đâu tướng gia thật sự muốn nạp thiếp thì sao?!”

 

Ta nhướn mi mắt liếc nàng, nhàn nhạt đáp:

 

“Với cái tính như chó gặm đá của Chử Nghiêu, đến ta đây là mỹ nhân chính hiệu, hắn còn chê bai ba phần, chẳng lẽ lại trúng mị lực của kẻ khác?”

 

Cẩm Nhi:……

 

Dù nghe hợp lý, nhưng không hiểu sao vẫn thấy sai sai...

 

Khi ta chầm chậm bước đến hậu viện, đã thấy Chử Nghiêu sắc mặt đen như đáy nồi, hai tay chắp sau lưng mà đứng.

 

Vừa thấy ta, hắn liền bước nhanh đến, vẻ mặt vô cùng ủy khuất:

 

“Nàng kia muốn lột y phục ta, ta liều mạng tránh né. Vân nương, bọn họ muốn hãm hại ta!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một đám người đứng đó tròn mắt sững sờ, lòng thầm nghĩ:

 

Ngài không phải vừa nãy còn là một kẻ sát khí bức người sao? Sao giờ lại như tiểu bạch liên bị ức h.i.ế.p vậy trời?!

 

Ta không để ý đến hắn, chỉ khẽ cười nhìn về phía quận thủ, ôn tồn hỏi:

 

“Quận thủ dại nhân định xử lý thế nào?”

 

Quận thủ mắt lóe tia đắc ý, song ngoài mặt vẫn giận dữ:

 

“Thư Nhi tuy không bằng thiên kim quý tộc kinh thành, nhưng cũng là tiểu thư nhà quan, từ bé nâng như trứng hứng như hoa. Giờ bị nhục như vậy, mong Chử tướng cho hạ quan một lời công đạo.”

 

Chử Nghiêu đột nhiên siết chặt nắm tay, gân xanh lộ rõ:

 

“Công đạo?”

 

“Được, bản tướng cho ngươi một cái công đạo. Người đâu! Đem nữ nhân này kéo xuống, đánh chết!”

 

Lư Lăng quận thủ ngây dại tại chỗ, hiển nhiên không ngờ Chử Nghiêu lại tuyệt tình đến vậy.

 

Hắn quên rằng, Chử tướng chẳng phải dòng dõi thế gia được nuông chiều, mà là từ m.á.u lửa chinh chiến mà lên, hôm nay ngồi ở vị trí này, toàn là nhờ đao kiếm.

 

Ta liếc mắt ra hiệu cho hắn, hắn liền hiểu ý, lập tức bày ra vẻ mặt phẫn nộ mà xoay người bỏ đi.

 

Sau khi hắn rời đi, ta chậm rãi tìm một chiếc ghế sạch sẽ ngồi xuống, rồi phân phó:

 

“Gọi cô nương kia tới gặp ta.”

 

Nữ tử kia quả là một kẻ khéo léo. Vừa thấy ta đã quỳ ngay xuống, chỉ khóc không nói.

 

Ta cũng chẳng lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề:

 

“Thư Nhi, đúng không? Vốn là xuất thân thế gia, thế ngươi muốn làm thiếp, hay muốn làm bình thê?”

 

Nàng ta vừa nắm khăn tay, vừa nghẹn ngào:

 

“Thư Nhi không dám tranh đoạt với phu nhân. Chỉ là... thanh bạch tổn hại, nếu có thể làm thiếp, coi như còn có chút an ủi.”

 

Ninh vi bần hộ phụ, bất vi cao môn thiếp. 

 

[Thà làm vợ nghèo hèn, còn hơn làm thiếp nhà quyền quý.]

 

Đáng tiếc, nữ tử trên đời lại chẳng mấy ai hiểu điều này.

 

Ta cúi người, siết cằm nàng, vẻ mặt tươi cười, nhưng ánh mắt lạnh đến tận xương:

 

“Ta xuất thân Vương thị đất Lang Nha, phụ thân là Thượng trụ quốc Đại tướng quân, mẫu thân là đích nữ họ Lư đất Phạm Dương. Nếu ta muốn g.i.ế.c ngươi, căn bản không cần động tay.”

 

“Thế nhưng ta lại chẳng muốn chạm tới ngươi. Biết vì sao không?”

 

Nàng ta cứng mặt, vẫn tỏ ra cứng đầu:

 

“Ta không phải vũ cơ kia, ngươi dám ra tay với ta sao?”

 

Ta chỉ khẽ cười, rút một cây trâm từ tóc xuống, đầu nhọn vạch một đường nhẹ trên mặt nàng:

 

“Làm nữ tử, hèn mọn nhất chính là vì một nam nhân mà đi ghen với người bên cạnh.”

 

“Nếu hắn thực lòng thích ngươi, ta sẽ sẵn lòng nhường vị trí chính thê.”

 

“Nhưng ta là người, xưa nay không chịu thiệt. Nếu ai dám phạm ta... Ta sẽ khiến kẻ ấy sống không bằng chết.”

 

Nàng ta run rẩy bật khóc, mà ta chỉ thong dong đứng dậy, phủi phủi tay, ném trâm cài vào một góc, lấy khăn lau tay như chẳng có chuyện gì.

 

Cuối cùng, ta nghiêng đầu, nhẹ nhàng nhìn về phía Lư Lăng quận thủ, giọng như mây trôi gió thoảng:

 

“Đại nhân, mưu toan dùng liên hôn cầu che chở, chỉ e phúc họa tương sinh. Hôm nay quý phủ mưu lợi, ngày sau chưa biết sẽ đổi thành tai vạ lúc nào.”