1
"Mạnh Khanh, Thẩm mỗ ta ghét nhất loại nữ nhân yêu diễm, nàng tốt nhất nên thu lại những tâm tư không nên có!"
Cách hỷ phiến*, ta lờ mờ có thể nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Hoài Cẩn đang tức giận đến cực điểm.
(*hỷ phiến: hiểu đơn giản là quạt cầm tay của cô dâu cổ trang í)
Tuy nhiên, ta không hề tức giận.
Vốn dĩ, ta cũng không định sống lâu dài với hắn.
Ta và hắn đều có mục đích riêng, ai cũng chẳng cao quý hơn ai.
Ta tự mình dời hỷ phiến đi, đối mặt với khuôn mặt tuấn tú vô song của Thẩm Hoài Cẩn.
Hắn có một khuôn mặt khiến nữ nhân toàn kinh đô phải ngưỡng mộ, lại là con trai duy nhất của Trưởng công chúa và Trấn Quốc Công, vô số nữ nhân theo đuổi hắn.
Nghe nói, đã từng có nha hoàn vì muốn trèo lên giường hắn mà giở trò trong nước trà của hắn.
Lần đó, dù cho Thẩm Hoài Cẩn trúng kế, cũng không để nha hoàn kia đạt được mục đích.
Nhưng hắn từ đó không gần nữ sắc.
Đến nay, hắn đã hai mươi lăm tuổi.
Trưởng công chúa vì muốn hắn phá giới, đã đặc biệt tìm đến ta, đệ nhất mỹ nhân yêu diễm của kinh đô.
Ta là đích trưởng nữ của Tướng phủ nhưng mẹ ruột mất sớm, kế mẫu hà khắc, tùy ý tung tin đồn bôi nhọ danh tiếng của ta.
Ta đồng ý với Trưởng công chúa, trong vòng một năm, nhất định sẽ khiến Thẩm Hoài Cẩn phá giới.
Mà Trưởng công chúa cũng hứa, sẽ bảo vệ ta chu toàn.
Cuộc hôn nhân này, chính là một cuộc mua bán.
Ta chớp mắt, nhìn Thẩm Hoài Cẩn bốn mắt nhìn nhau: "Phu quân không cần phải coi ta như mãnh thú hồng thủy. Trưởng công chúa điện hạ đã nói, chỉ cần một năm, nếu lúc đó phu quân vẫn không chấp nhận ta, thì sẽ hòa ly."
Ta đi về phía Thẩm Hoài Cẩn, ai ngờ vì váy hỷ phục quá dài nên ta vừa vặn dẫm lên váy rồi ngã về phía Thẩm Hoài Cẩn.
Hắn đương nhiên sẽ không đỡ ta.
Ta ôm lấy eo hắn, mặt vừa vặn đập vào bụng dưới của hắn.
Sau đó... trượt xuống.
Ta kêu lên một tiếng, hoang mang ngẩng đầu, đôi mắt đẹp rưng rưng: "Phu quân, ta thực sự không cố ý! Chàng tin ta không?"
Thẩm Hoài Cẩn cả người căng cứng.
Ta có thể cảm nhận rõ ràng, cơ thể hắn hơi run rẩy.
Ừm...
Lẽ nào, thật sự giống như lời đồn? Thẩm Hoài Cẩn sau khi bị nha hoàn hãm hại, đã tự mình gắng gượng vượt qua, từ đó, hắn liền bài xích nữ nhân?
"Cút ra!"
Sự uy áp trên người Thẩm Hoài Cẩn rất nặng.
Giống như giây tiếp theo sẽ đem ta băm thành tám mảnh.
Ta buông eo hắn ra, cũng từ từ đứng dậy.
Nào ngờ, vai áo trượt xuống, lộ ra làn da trắng mịn, dây yếm màu đỏ tươi và làn da trắng như tuyết tạo thành sự tương phản rõ rệt.
Thẩm Hoài Cẩn tránh như rắn rết, lập tức lui về phía sau một bước: "Nàng... còn ra thể thống gì nữa?!"
Ta: "..."
Đêm tân hôn, ta cởi áo trước mặt phu quân của mình, sao lại không còn ra thể thống gì?
Hơn nữa, Thẩm Hoài Cẩn cũng cần cuộc hôn nhân này, nếu không, hắn sẽ bị An Dương công chúa ép hôn.
Hôn sự của ta và hắn, chính là mỗi người một mục đích.
Ta kéo cổ áo lên, mắt phượng khẽ nhướng: "Phu quân, chàng sợ ta sao?"
Thẩm Hoài Cẩn vung tay áo, quay người đi, không nhìn thẳng vào ta, dung mạo tuấn tú hoàn mỹ không chút tì vết: "Một năm kỳ hạn vừa đến thì lập tức hòa ly!"
2
Thẩm Hoài Cẩn quả nhiên ghét nữ nhân.
Dung mạo của ta cực đẹp, thiên về yêu diễm vũ mị, hôm nay lại càng trang điểm tinh xảo, nam tử bình thường căn bản không thể rời mắt.
Trưởng công chúa đã dặn dò, bảo ta nhất định phải chiếm lấy con trai bà ta.
Ít nhất, cũng phải khiến Thẩm Hoài Cẩn có thể trở thành nam nhân bình thường.
Do đó, ta lấy lùi làm tiến, dịu dàng nói: "Phu quân yên tâm, một năm sau, ta nhất định sẽ trả lại tự do cho chàng."
Nói xong, ta lập tức rơi lệ, tiếp tục nói: "Phu quân, có lẽ chàng cũng biết, ta là đích trưởng nữ không được sủng ái của Tướng phủ, từ nhỏ, danh tiếng đã không tốt đẹp. Cha không thương, kế mẫu hà khắc, vị hôn phu từ hôn, tình cảnh của ta rất đáng lo. Trưởng công chúa điện hạ tìm đến ta, ta chỉ có thể đồng ý cuộc hôn nhân này. Vì vậy, mới dùng thủ đoạn, cùng phu quân rơi xuống nước."
"Ta tự biết, đích thực ta đã phí hết tâm cơ để gả cho chàng. Phu quân yên tâm, chỉ cần phu quân không muốn, ta cũng sẽ không ép buộc phu quân."
"Nhưng... đêm nay, phu quân không thể rời khỏi tân phòng, nếu không, ngày mai Trưởng công chúa điện hạ sẽ trách phạt ta."
Ta khóc lóc thảm thiết.
Thẩm Hoài Cẩn dường như không thể nhẫn nhịn thêm.
Hắn giơ tay day day ấn đường.
Tai đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Nhìn kĩ, mặt cũng đỏ rồi.
Hương liệu bên trong có trộn lẫn dược phấn, bắt đầu có tác dụng.
Tuy nhiên, lượng dược phấn không nhiều, không đến mức khiến Thẩm Hoài Cẩn mất kiểm soát.
Nhưng nhất định sẽ làm hắn rục rịch.
Nhưng, điều ta muốn, không phải là đêm nay liền chiếm lấy hắn.
Người này tuổi còn trẻ đã công cao lấn chủ, là huyết mạch của hoàng đế, vẫn là chiến thần danh chấn tứ phương. Nếu muốn chiếm lấy hắn, chỉ đơn thuần là có quan hệ xác thịt với hắn thì vẫn không đủ.
Đoạt tâm, mới là thượng sách.
Thẩm Hoài Cẩn nhìn ta, đôi mắt sâu thẳm như đầm sâu ngàn năm, tối sầm lại.
Ta sợ hắn nghĩ nhiều, sẽ nghi ngờ hương liệu có vấn đề, lập tức xoay người đi về phía tủ âm tường: "Phu quân, ta đến trải giường dưới đất, chàng ngủ trên giường."
Thẩm Hoài Cẩn không từ chối.
Nhưng khi ta trải xong giường, chuẩn bị nằm xuống, hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay ta.
Ta cả người mềm nhũn, lại ngã về phía hắn.
Trời đất chứng giám, thể lực nam nhân và nữ nhân, vốn dĩ đã chênh lệch rất lớn, tuyệt đối không phải ta cố ý làm vậy.
Ta hai tay chống lên n.g.ự.c hắn, cố gắng giữ khoảng cách: "Phu quân, chàng làm gì vậy?"
Thẩm Hoài Cẩn dường như đột nhiên tỉnh ngộ, giây tiếp theo liền đẩy ta ra: "Ta ngủ dưới đất, nàng lên giường."
Hừ, đúng là quân tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phu-quan-chang-that-thom/chuong-1.html.]
Ta ngoan ngoãn làm theo.
Đêm nay, ta ngủ rất ngon.
Nhưng Thẩm Hoài Cẩn dường như vẫn luôn trằn trọc.
Hiệu quả của hương liệu thật không tệ.
Sáng sớm hôm sau, ta cùng Thẩm Hoài Cẩn đi dâng trà. Trưởng công chúa ban thưởng rất hậu hĩnh.
Dù sao, có thể khiến Thẩm Hoài Cẩn ở lại phòng ngủ của nữ nhân, đến nay thì chỉ mối có mình ta.
Trưởng công chúa nói chuyện riêng với ta.
"Thế nào? Thăm dò được chưa?"
Ta hiểu ý của Trưởng công chúa, nói thật: "Mẫu thân yên tâm, thân thể phu quân không có bất kỳ vấn đề gì, thậm chí... có thể còn thiên phú dị bẩm. Hắn đại khái cũng không phải đoạn tụ. Tám phần là có khúc mắc với nữ nhân. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, sẽ khôi phục bình thường."
Trưởng công chúa hài lòng cười, đánh giá ta càng thêm hài lòng.
"Con hãy làm việc cho bản cung, bản cung sẽ khiến kế mẫu của con phải trả giá. Về phần nguyên nhân cái c.h.e.c của từ mẫu con, bản cung đã cho người bắt tay vào điều tra."
Ta quỳ xuống tạ ơn.
Tuy nhiên, ngay khi ta chuẩn bị tiếp tục câu dẫn Thẩm Hoài Cẩn với ý đồ làm hắn ngã khỏi thần đàn.
Người này hôm đó ra ngoài, gặp phải thích khách, bị thương ở đầu.
Lúc tỉnh lại, vậy mà lại mất trí nhớ.
Ta ở bên giường, thấy ánh mắt hắn mờ mịt nhìn xung quanh, ta đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn, chan chứa tình cảm: "Chàng tỉnh rồi?"
Thẩm Hoài Cẩn: "Nàng là ai?"
Ta: "Phu quân, chàng quên rồi sao? Ta là Khanh Khanh mà chàng phải chịu ba trận đòn roi, mới khó khăn lắm cưới được về nhà đây."
Thẩm Hoài Cẩn: "..."
3
Không biết có phải ảo giác của ta không.
Ta thấy khóe miệng Thẩm Hoài Cẩn giật mạnh một cái.
Nhưng, thoáng qua liền biến mất.
Tin tức Thế tử mất trí nhớ, rất nhanh truyền khắp phủ trên dưới.
Trưởng công chúa lại gặp riêng ta.
Bà đang uống thuốc, trong phòng tràn ngập mùi thuốc nồng nặc, tinh thần bà tuy tốt nhưng sắc mặt tái nhợt.
Trưởng công chúa: "Mạnh Khanh."
Ta hành lễ: "Con dâu ở đây."
Trưởng công chúa: "Nhân cơ hội này, nhất định phải mang thai. Lang trung nói, trong não hắn có m.á.u tụ, có lẽ ngày nào đó sẽ khôi phục."
Ta hiểu ý của Trưởng công chúa.
Sinh cho Thẩm Hoài Cẩn một đứa con, đổi lấy tự do cả đời và thay nương báo thù.
Đối với ta mà nói, đó là lựa chọn tốt nhất.
Ta gật đầu: "Vâng, mẫu thân."
Trưởng công chúa ho khan một hồi, ta dừng lại nhìn bà.
Trưởng công chúa chỉ cười cười: "Trở về đi, bản cung không sao."
Ta sửng sốt.
Lúc nhỏ, nương thân cũng ho khan như vậy, sau đó không lâu, người liền ra đi.
Ta trở về biệt viện.
Vì lời dặn của Trưởng công chúa, tất cả mọi người trong phủ đều tuyên bố với bên ngoài, Thẩm Hoài Cẩn vì cưới ta, mỹ nhân yêu diễm này, đã phải chịu ba trận đòn roi của Trấn Quốc Công. Còn rêu rao, Thẩm Hoài Cẩn yêu ta đến c.h.e.c đi sống lại.
Kế mẫu vì muốn hủy hoại danh tiếng của ta, đã sớm cho người tuyên truyền khắp nơi, ta là hồ ly tinh chỉ có sắc đẹp.
Thế gia vọng tộc chân chính, sẽ không chấp nhận nữ nhân như ta.
Nhưng ngày Trưởng công chúa tìm đến ta, bà lại nói, biết rõ ta là người thế nào, cũng biết ta là nữ nhân thông minh.
Vì vậy, cho dù ta và Trưởng công chúa chỉ là đang giao dịch nhưng ta vẫn kính trọng bà.
Lúc này, trong biệt viện, mấy người hầu đang quỳ trước mặt Thẩm Hoài Cẩn, từng người bẩm báo:
"Thế tử, đúng là ngài cầu hôn thiếu phu nhân."
"Ngài đối với thiếu phu nhân tình cảm sâu đậm."
"Đúng vậy đúng vậy, Thế tử phải tốn rất nhiều công sức, mới cưới được thiếu phu nhân."
Ta: "..." Hơi chột dạ.
Vốn dĩ còn cảm thấy, chiếm lấy Thẩm Hoài Cẩn là một việc gian nan.
Hiện tại hắn mất trí nhớ, ngược lại là cơ hội đến rồi, có lẽ có thể làm ít mà hiệu quả nhiều.
Ta vặn vẹo eo đi về phía nam nhân, hắn mặc trung y, vì bị thương, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng không ảnh hưởng đến dung mạo của hắn.
Thấy ta đến gần, sắc mặt Thẩm Hoài Cẩn bỗng trở nên căng thẳng.
Ta cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng, ta không nghĩ nhiều, trực tiếp ôm lấy cánh tay hắn, dịu dàng gọi: "Phu quân, sao chàng lại ra ngoài rồi? Vết thương còn chưa hồi phục, vạn lần không thể bất cẩn."
Thẩm Hoài Cẩn cả người căng cứng.
Ta có thể cảm nhận được hắn đang nín thở.
Đến nỗi, khuôn mặt tuấn tú của tên này, lại từ tái nhợt chuyển sang đỏ ửng.
Ừm...
Thẩm Hoài Cẩn nổi danh, lại thuần khiết như vậy sao?
Ta đỡ Thẩm Hoài Cẩn vào phòng.
Cánh tay của hắn từ từ rút ra.
Ta chớp mắt, không thèm để ý, ôm chặt lấy eo hắn.
Ta tự biết thân hình mình yểu điệu thướt tha, y phục mỏng manh khó mà che giấu.
Thấy Thẩm Hoài Cẩn ngây người, ta ngẩng đầu nhìn hắn: "Phu quân, chàng mất trí nhớ rồi, chẳng lẽ ngay cả ta cũng không để ý sao? Ta chính là Khanh Khanh mà chàng thích nhất đây."
Đôi môi mỏng đẹp đẽ của Thẩm Hoài Cẩn lại giật mạnh một cái.
Nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thường sắc.
Nhưng ta thấy trán hắn gân xanh nổi lên, giống như đang cố gắng nhẫn nhịn cảm xúc khó nói nào đó.
Thẩm Hoài Cẩn: "Phu, phu nhân... ta sẽ dần dần thích ứng với nàng."
Ta cảm thương: "Vậy phu quân phải nhanh chóng thích ứng nha, chúng ta hôm qua mới thành hôn, còn chưa viên phòng."
Thẩm Hoài Cẩn há miệng, muốn nói lại thôi.