Phu Quân, Chàng Thật Thơm!

Chương 2



4



Chớp mắt, trời đã tối.



Ta dùng cánh hoa tắm rửa, thay một chiếc váy ngủ mỏng manh màu đỏ thẫm, yếm bên trong ẩn hiện, theo từng bước chân, đôi chân thon dài trắng nõn cũng lộ ra.



Thế nào là quốc sắc sinh hương?



Đây chính là.



Thẩm Hoài Cẩn đang nằm trên giường đọc sách.



Hắn gối đầu lên một tay, tay kia cầm sách.



Nhưng cuốn sách đó mãi không lật trang.



Ánh mắt hắn đặt trên sách, ý thức lại bay ra ngoài.



Thẩm Hoài Cẩn đang thất thần.



Tốt lắm.



Ta đi về phía hắn, ngồi xuống bên giường, đồng thời cướp đi cuốn sách trong tay hắn, cũng nhét cho hắn một cuốn thoại bản.



"Phu quân, chàng đọc truyện cho ta nghe đi."



Để tránh Thẩm Hoài Cẩn mở miệng từ chối, ta nũng nịu trước: "Phu quân, ta chính là Khanh Khanh mà chàng quan tâm nhất, yêu cầu này, chàng cũng không thể thỏa mãn ta sao?"



Thẩm Hoài Cẩn vừa mở miệng, lại ngậm lại.



Ta lên giường, bò qua người Thẩm Hoài Cẩn, nằm nghiêng bên cạnh hắn, thuận thế ôm lấy eo hắn.



Lần này, ta cảm nhận rõ ràng, Thẩm Hoài Cẩn run lên, sau đó cả người căng cứng.



Ta giả vờ không hiểu sự căng thẳng của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt chan chứa tình cảm: "Phu quân, chàng đọc đi."



Trên bìa sách, viết mấy chữ "Tướng quân và kiều thê của hắn".



Nội dung có thể tưởng tượng, rất là hương diễm.



Thẩm Hoài Cẩn liếc nhìn nội dung sách, khóe miệng mím chặt. Giống như chỉ cần đọc nội dung, sẽ hủy hoại danh tiếng một đời của hắn.



Yết hầu nhô ra của hắn, lăn lộn mấy cái.



Người này có tướng mạo đẹp đẽ trời sinh, gia thế lại càng không ai sánh kịp.



Ta cho dù tương lai muốn chạy trốn, cùng với thiên chi kiêu tử như vậy ở bên nhau một thời gian, cũng không cảm thấy thiệt thòi.



Tình yêu loại này, thực sự quá ngắn ngủi và giả tạo.



Mẹ ta, chính là ví dụ tốt nhất. Bà cũng từng là bảo bối trong lòng cha ta, đáng tiếc, thành hôn chưa được mấy năm, liền hương tiêu ngọc vẫn. Người cũ đi, người mới không dứt.



Mũi cao thẳng của Thẩm Hoài Cẩn lấm tấm mồ hôi.



Ta lại thúc giục: "Phu quân, sao chàng không đọc? Chàng không muốn dỗ ta ngủ sao?"



Thẩm Hoài Cẩn đôi mắt sâu thẳm nhìn ta, trong mắt dường như viết hai chữ "không muốn".



Ta làm nũng, một chân cũng đặt lên người hắn.



Không phải mất trí nhớ sao?



Tất cả mọi người cũng đều nói với hắn, hắn yêu ta đến c.h.e.c đi sống lại.



Nếu đã như vậy, hắn không có lý do gì để từ chối.



"Phu quân, chàng đọc đi. Chàng đã nói, cho dù ta muốn ngôi sao trên trời, chàng cũng sẽ hái xuống cho ta."



Thẩm Hoài Cẩn mở miệng, giọng khàn khàn: "Thật sao? Nhưng ta sao lại cảm thấy, miệng ta không thốt ra được những lời như vậy?"



Ta không có lý lẽ nhưng vẫn hùng hồn: "Phu quân, chàng đã nói, ta trong lòng chàng, là độc nhất vô nhị, khác với những người khác. Chàng đối với ta nhất kiến chung tình, tình cảm sâu đậm."



"Nếu chàng không đọc, vậy thì chúng ta viên phòng trước đi."



5



Ngón tay Thẩm Hoài Cẩn cầm sách bỗng siết chặt, khó khăn mở miệng đọc.



Ta nghe rất say sưa.



Hô hấp của Thẩm Hoài Cẩn lại càng không ổn định.



Ngón tay cầm sách của hắn càng siết chặt hơn.



Khi đọc đến chi tiết miêu tả, giọng của Thẩm Hoài Cẩn đột nhiên dừng lại, hắn nhìn ta, ta nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hắn là một mảng đen kịt thâm trầm như biển.



Giây tiếp theo, Thẩm Hoài Cẩn đột nhiên đứng dậy, hoàn toàn không nhìn ra là người bị thương.



Hắn xuống giường, quay lưng về phía ta, dường như cực kỳ không vui nói: "Đêm nay dừng ở đây thôi, phu nhân ngủ trước đi."



Nam nhân nhanh chóng đi về phía phòng tắm.



Ta che miệng cười trộm, cố ý lớn tiếng nói: "Phu quân, trước kia chàng đều gọi người ta là Khanh Khanh."



Thẩm Hoài Cẩn hụt chân một cái.



Không lâu sau, trong phòng tắm có tiếng nước truyền ra.



Ta cũng dừng đúng lúc, không thể ép quá chặt. Nếu không, vịt nướng đến miệng cũng sẽ bay mất.



Ta trở mình, quay lưng ra ngoài, an tâm đi ngủ.



Mấy ngày nay bận rộn với hôn lễ, ta thực sự rất mệt mỏi.



Về phần Thẩm Hoài Cẩn khi nào lên giường, khi nào ngủ, ta liền không biết gì cả.



6



Trăng bạc như móc, trăng lên ngọn liễu.



Ánh mắt Thẩm Hoài Cẩn âm trầm đến cực điểm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]



Tuy nhiên, trên mặt hắn lại phiếm hồng khả nghi.



Thẩm Hoài Cẩn xác định không ai nhìn chằm chằm, hắn liền lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ.



Bên ngoài, tâm phúc Mặc Nhiễm đã đợi từ lâu.



Mặc Nhiễm ngẩng đầu, nhanh chóng đánh giá chủ tử nhà mình, thấy thái dương chủ tử hơi ướt, hắn tuy một câu cũng không nói nhưng trong mắt đều tràn đầy hóng hớt.



Thẩm Hoài Cẩn một ánh mắt b.ắ.n qua: "Ngươi nhìn gì?"



Mặc Nhiễm lập tức cúi đầu: "Không, không có gì!"



Thẩm Hoài Cẩn chắp tay sau lưng: "Chuyện điều tra thế nào rồi?"



Mặc Nhiễm bẩm báo rất chi tiết: "Thế tử, kẻ ám sát người hẳn là người trong cung. Đáng tiếc thích khách đều đã tự sát, không cách nào điều tra rõ. Trước mắt, thế tử có thể tiếp tục giả vờ mất trí nhớ, kẻ đứng sau màn chắc chắn sẽ tiếp tục ra tay."



Thẩm Hoài Cẩn nhắm mắt, lồng n.g.ự.c phập phồng, có vẻ như đang rất tức giận: "Trước mắt có thể lợi dụng Mạnh Khanh, để nàng yểm hộ cho ta."



Mặc Nhiễm do dự: "Vậy chẳng phải thế tử phải hi sinh sắc tướng sao?"



Thẩm Hoài Cẩn lại lườm hắn: "...Câm miệng! Còn về gốc gác của Mạnh Khanh, đã điều tra được chưa?"



Mặc Nhiễm gật đầu, không dám làm càn nữa, nói thật: "Bẩm thế tử, danh tiếng của thiếu phu nhân rất xấu, bên ngoài đều đồn rằng thiếu phu nhân là hồ ly tinh, ngoài xinh đẹp ra thì chẳng được tích sự gì. Hơn nữa, thiếu phu nhân còn... thích mỹ nam. Trưởng công chúa điện hạ tác hợp hôn sự chính là muốn để thiếu phu nhân dẫn dụ thế tử phá giới."



"Thiếu phu nhân ở tướng phủ tình cảnh rất đáng lo. Những tiếng xấu đó đều do kế mẫu của nàng lan truyền. Vị hôn phu trước kia của thiếu phu nhân, bây giờ đã trở thành vị hôn phu của nhị muội muội nàng ấy."



"Nói tóm lại, thiếu phu nhân cũng là người đáng thương."



Thẩm Hoài Cẩn im lặng hồi lâu, phất tay cho Mặc Nhiễm lui xuống, sau đó lại một mình đứng ngoài sân hóng gió đêm rồi mới bước vào phòng ngủ.



7



Đến ngày về nhà mẹ đẻ.



Thẩm Hoài Cẩn theo quy củ trong kinh, chuẩn bị đầy đủ lễ vật.



Hắn tuy ngoài mặt lạnh nhạt với ta nhưng lễ nghĩa không hề thiếu.



Trong xe ngựa, hắn nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên bánh xe lăn qua tảng đá, xe ngựa chao đảo, ta ngã vào lòng hắn, thuận thế túm lấy vạt áo, môi lướt qua cằm hắn, để lại vết son.



Hắn mở mắt, bốn mắt nhìn nhau.



Bàn tay to lớn của hắn đỡ lấy eo ta, sau đó đẩy ta về vị trí cũ: "Khụ khụ... ngồi vững."



Ta rất muốn nhắc hắn rằng trên cằm hắn có vết son nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.



Tướng phủ đều đang chờ xem ta thành trò cười.



Ai nấy đều cho rằng, ta cố tình gả cho Thẩm Hoài Cẩn, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.



Ta cười nói: "Hôm nay phu quân thật đẹp."



Rất ít nam tử có thể dùng từ "đẹp" để hình dung nhưng Thẩm Hoài Cẩn hoàn toàn có tư cách đó.



Nhưng vẻ đẹp của hắn không phải là vẻ đẹp yểu điệu mà nó pha lẫn khí chất nam tính, phong lưu phóng khoáng.



Về đến tướng phủ, tể tướng và mọi người đều đã chờ sẵn.



Ta vừa xuống xe ngựa, đã thấy kế mẫu và nhị muội ăn mặc diêm dúa, đầu đầy châu ngọc. Hai mẫu tử đều liếc nhìn tabằng  ánh mắt chờ xem kịch hay.



Nào ngờ, ta không những không bị hắt hủi mà còn khoác trên mình gấm vóc lụa là, trang sức tinh xảo sang trọng.



Ta khoác tay Thẩm Hoài Cẩn, nũng nịu nói: "Phu quân, thiếp sợ quá, bọn họ đều không thích thiếp, chàng phải bảo vệ thiếp đó."



Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Cẩn khẽ động, dường như hắn đang rất bất lực với ta.



Chắc chắn là do ta nghĩ nhiều rồi.



Thẩm Hoài Cẩn bây giờ đã mất trí nhớ, sao có thể chán ghét ta được?



Thẩm Hoài Cẩn để mặc ta khoác tay nhưng ta vẫn thấy chưa đủ, dứt khoát dán sát vào người hắn.



Thêm vào đó, vết son trên cằm hắn cũng đủ để người ta suy đoán, chúng ta tân hôn ân ái, ngọt ngào biết bao.

 

Mặt kế mẫu và nhị muội quả nhiên biến sắc.



Tra phụ thấy vậy, gió chiều nào xoay chiều ấy, đon đả cười nói: "Hiền tế, mời vào phủ! Tiểu nữ tính tình bướng bỉnh, khiến hiền tế phải phiền lòng rồi."



Hừ, bướng bỉnh?



Nếu ta không giả vờ, làm sao có thể bảo vệ bản thân.



Năm mười tuổi, kế mẫu sai bà v.ú đẩy ta xuống nước, ta túm lấy váy bà vú, lôi bà ta xuống theo, sau đó giẫm lên người bà ta trèo lên bờ.



Hôm đó tuy được cứu nhưng lại bị tra phụ phạt quỳ cả đêm.



Những chuyện như vậy, nhiều vô kể.



Cái "bướng bỉnh" của ta, đều là do bọn họ ban tặng.



Giờ phút này, ta cười không nói.



Thẩm Hoài Cẩn lại lạnh nhạt, nói: "Phu nhân tâm tư thuần lương, dịu dàng lương thiện, tuân thủ lễ nghĩa, ta không hề thấy phu nhân bướng bỉnh."



Nói xong, Thẩm Hoài Cẩn nhìn ta với ý cười không rõ.



Ta cũng cười với hắn.



Hai chúng ta đều đang cười giả tạo.



Nhưng ta vẫn phối hợp diễn xuất: "Phu quân, thiếp biết mà, chàng quan tâm thiếp nhất, cũng hiểu thiếp nhất."



Khóe môi đẹp đẽ của Thẩm Hoài Cẩn, từ từ nhếch lên, cười như không cười: "Đó là đương nhiên."



Nụ cười của tra phụ cứng đờ nhưng dù sao cũng là cáo già, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, đưa tay mời chúng ta vào phủ.



Ta đi ngang qua kế mẫu và nhị muội, nháy mắt với hai người họ.



Nhị muội trợn mắt.



Kế mẫu trên mặt dường như lập tức xuất hiện mấy nếp nhăn.