Phu Quân, Chàng Thật Thơm!

Chương 6



20



Tối đó, Thẩm Hoài Cẩn kéo ta, lại là một phen giao lưu sâu sắc.



Ta thực sự buồn ngủ, tự lăn vào trong giường, lo lắng người này nửa đêm lại làm loạn.



Nhưng trong lúc mơ màng, ta cảm thấy Thẩm Hoài Cẩn hôn lên gáy ta, sau đó, hắn lặng lẽ xuống giường, rời khỏi phòng.



Bên ngoài có người cung kính nói: “Thế tử gia, tin tức biên quan đã được gửi đến.”



Ta không mở mắt ra được, mơ màng buồn ngủ, chỉ còn lại chút ý thức mơ hồ.



Hoàng đế vẫn luôn giám sát Trấn Quốc Công phủ, Thẩm Hoài Cẩn làm sao giữ liên lạc với biên quan?



Thôi, không liên quan đến ta, ngủ trước đã.



Hôm sau, ta tiếp tục ngầm chuyển tài sản của mình.



Ta thích gió trăng Giang Nam, vì vậy, ta định vận chuyển vàng bạc đến Giang Nam.



Khi Thẩm Hoài Cẩn đột nhiên đi về phía ta, ta đang nói chuyện với nha hoàn tâm phúc.



Nam nhân nắm cổ tay ta rồi dùng sức kéo ta đến trước mặt hắn, sắc mặt hắn nghiêm trọng, mang theo tức giận:



“Phu nhân, sao nàng lại thuê tiêu sư, nàng muốn làm gì? Nàng mua nhà ở Kim Lăng, là vì sao? Những sổ sách này là có ý gì?”



Thẩm Hoài Cẩn liên tiếp hỏi ba câu.



Ta cứng họng.



Giây tiếp theo, Thẩm Hoài Cẩn kéo ta đi.



Thư phòng ngay bên cạnh, hắn không kịp đến phòng ngủ, trực tiếp nhốt ta vào thư phòng.



Sách trên bàn bị hắn hất ra.



Ta bị ấn lên bàn.



Nam nhân tay kia còn cầm một bó hoa tươi.



Rõ ràng, hắn vừa mới hái hoa.



Là muốn tặng cho ta sao?



Y phục nửa cởi, bên ngoài có người gõ cửa, Thẩm Hoài Cẩn ngẩng đầu, hướng về phía cửa quát một tiếng: “Cút!”



Hắn nhìn chằm chằm lông mày ta: “Phu nhân, chúng ta tiếp tục. Nếu ta khiến nàng hài lòng, nàng sẽ không nghĩ đến chuyện rời đi, phải không?”



Sách rơi đầy đất, hoa tươi rơi rụng, cánh hoa dính trên làn da trắng nõn của ta, Thẩm Hoài Cẩn lại ngậm từng cánh hoa đi.



Từ sáng đến chiều tà, ta tỉnh lại lần nữa, đã nằm trong thùng tắm.



Thẩm Hoài Cẩn đối diện với ta, vai hắn đầy vết răng.



Nam nhân đuôi mắt nhiễm mị, vài sợi tóc dán trên trán, mị hoặc chúng sinh. Nhưng ánh mắt thật sự không dịu dàng chút nào.



“Nếu không phải ta tra xét kỹ, không ngờ phu nhân lại giàu có như vậy.”



“Phu nhân đừng hòng rời khỏi ta, nàng muốn gì, ta đều sẽ thỏa mãn nàng.”



“Không phải nàng luôn muốn thân mật với ta sao? Ta sẽ khiến nàng đêm đêm như ý nguyện.”



Ta: “……”



Huynh đài, tha mạng a!



Mấy ngày tiếp theo, Thẩm Hoài Cẩn tuy không hạn chế tự do của ta nhưng lại sắp xếp người bên cạnh ta.



Trong thời gian này, tra phụ nhiều lần sai người đến, muốn ta về một chuyến, ta đều từ chối.



Cục diện triều chính thay đổi đột ngột, đã đến lúc phải chọn phe.



Tra phụ là muốn thả lưới khắp nơi.



Chớp mắt, đã vào thu.



Trưởng công chúa bệnh không dậy nổi.



Ta và Thẩm Hoài Cẩn cùng đi thăm bà.



Trưởng công chúa nắm tay hai chúng ta, khóe miệng mỉm cười, như rất vui mừng.



“Tin tức bổn cung qua đời vừa truyền ra, cựu bộ biên quan sẽ hồi kinh.”



“Đến nước này, chỉ có thể làm phản. Nhún nhường, không thể đổi lấy bình yên.”



“Hoài Cẩn, con hãy nhớ kỹ, con không có lỗi, chỉ là… mang ngọc có tội. Hoàng cữu của con sẽ không tha cho con. Con đường sống duy nhất chính là làm phản!”



Chỉ vì, Thẩm Hoài Cẩn là con trai của Trưởng công chúa và Trấn Quốc Công, cộng thêm Trưởng công chúa nhiều năm tích lũy uy danh, Hoàng đế không thể dung thứ hắn.



Nhưng hắn có lỗi gì?



Chỉ là mang ngọc có tội mà thôi.



Trưởng công chúa nói ngắn gọn, sau đó, ho khan dữ dội, ho ra máu.



Đêm đó, Trưởng công chúa qua đời.



Thẩm Hoài Cẩn quỳ mãi không dậy, ta đành ôm lấy hắn, an ủi: “Phu quân, còn có ta mà.”



Thẩm Hoài Cẩn sửng sốt, sau đó quay người, vùi đầu vào cổ ta, khóc nức nở.



Ta ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u hắn, không hiểu sao lại đau lòng.



Có một khoảnh khắc, tim ta nhói lên.



Nhưng rất nhanh, ta liền tỉnh táo lại.



Đau lòng cho hắn chỉ là nhất thời, ta luôn yêu bản thân mình nhất.



21



Sau khi Trưởng công chúa được chôn cất, Thẩm Hoài Cẩn bắt đầu bận rộn.



Ngoài phủ đầy thám tử nhưng Thẩm Hoài Cẩn luôn có cơ hội thoát thân.



Lại qua một tháng, Trấn Quốc Công về phủ, ông đã trung niên nhưng vẫn có thể nhìn ra bóng dáng thời trẻ, thân thể rắn rỏi nhưng… tóc đã bạc trắng.



Nghe nói, là sau khi nghe tin vợ qua đời, một đêm bạc đầu.



Trấn Quốc Công nhốt mình trong phòng, một ngày một đêm sau, mới đi ra ngoài.



Thẩm Hoài Cẩn dẫn ta đi bái kiến cha chồng.



Trấn Quốc Công vừa nhìn thấy ta, hơi sững sờ: “Con… giống mẹ con.”



Ta hỏi: “Cha chồng đã gặp nương con sao?”



Trấn Quốc Công gật đầu: “Ừ, năm đó biên quan thiếu lương thảo, là mẹ con dùng kho riêng mua lương thảo, áp tải đến biên quan. Mẹ con… là một kỳ nữ.”



Ta rất lâu không hoàn hồn.



Trưởng công chúa là kỳ nữ, bị đệ đệ ép uống thuốc độc, bệnh lâu không khỏi, sống dở c.h.e.c dở.



Mẹ ta cũng là kỳ nữ, bị trắc thế đầu độc.



Vậy…



Nữ nhân làm sao mới có thể tự bảo vệ mình?



Ta tự nhận là nữ nhân bình thường, chỉ muốn sống qua ngày, không hiểu nhiều đạo lý lớn lao.



Nhưng, lúc này là thời khắc mấu chốt, ta vẫn tặng một nửa kho riêng của mình nhưng ta giấu Thẩm Hoài Cẩn, lừa hắn nói: “Phu quân, tất cả gia sản của ta đều ở đây, đều tặng chàng. Chàng có thể tùy ý sử dụng.”



Mới lạ đó.



Một nửa tài sản khác đã được vận chuyển an toàn đến Tây Bắc.



Sắp tới không thể đến Giang Nam, vậy thì đổi sang Tây Bắc.



Thẩm Hoài Cẩn cảm động vô cùng, hắn bề ngoài lạnh lùng vô tình nhưng thường xuyên đỏ mắt.



Hắn dường như rất dễ bị cảm động.



Ví dụ như lúc này, hắn đỏ mắt, ôm ta vào lòng: “Phu nhân, ta đời này nhất định không phụ nàng.”



Ta mới không tin.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Bất cứ ai cũng có thể phụ lòng bất cứ ai.



Ngày Thẩm Hoài Cẩn khởi binh, ta mang theo tâm phúc rời khỏi Trấn Quốc Công phủ, trực tiếp lẻn vào Tướng phủ.



Tra phụ sau khi thu dọn vàng bạc châu báu, vừa nhìn thấy ta liền nịnh nọt: "Khanh Nhi, con gái ngoan của ta, nếu hiền tế lần này thành công, con nhất định phải nói tốt cho ta trước mặt hắn đấy."



Ta một đao đ.â.m thẳng vào tim lão, còn hung hăng khuấy đảo mấy vòng.



Dao đ.â.m vào rút ra tanh tưởi m.á.u tươi.



Tra phụ không thể tin được, c.h.e.c không nhắm mắt, lúc ngã xuống đất, trong miệng còn sùi ra bọt máu.



Ta nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vết m.á.u đỏ tươi trên d.a.o găm.



Chậc, đúng là màu đỏ, ta còn tưởng là màu đen cơ.



22



"Chủ tử, Nhị tiểu thư trốn thoát rồi!"



Biết tin Nhị muội đã trốn thoát, ta cũng chẳng buồn quan tâm nhiều, tạm tha cho ả ta một mạng.



Cung đình chính biến, là thời cơ tốt nhất để ta rời khỏi kinh đô.



Ta theo lộ tuyến đã định sẵn, ngựa không ngừng vó, không dám nghỉ ngơi nửa phần.



Sau khi trời tối, liền trực tiếp nghỉ tạm trong xe ngựa, tỉnh dậy lại tiếp tục lên đường, sợ bị Thẩm Hoài Cẩn bắt về.



Trên đường đổi mấy con ngựa tốt, lại chuyển sang đường thủy.



Sau khi đi đường thủy, lại đổi sang xe ngựa.



Tóm lại, không ngừng thay đổi phương tiện di chuyển, khiến người khác không thể tìm ra dấu vết.



Một tháng sau, ta thuận lợi đến Tây Bắc.



Tin tức ở kinh đô cũng đã truyền đến Tây Bắc.



Thẩm Hoài Cẩn đã thuận lợi đăng cơ nhưng hắn lại điên cuồng tìm kiếm thê tử của mình, hận không thể lật tung cả kinh thành.



Ngay cả thị trấn nhỏ ở Tây Bắc cũng đang đồn đại, tân đế yêu say đắm thê tử của mình.



"Nghe nói, Mạnh thị khuynh quốc khuynh thành, là người mà tân đế đặt ở đầu quả tim."



"Đúng vậy, tân đế ban đầu phải chịu mấy trận đòn, quỳ mấy ngày mấy đêm, mới cầu cưới được Mạnh Khanh."



"Thật đáng thương, có khi nào c.h.e.c rồi không? Kinh thành chính biến, hồng nhan bạc mệnh mà!"



"Tân đế nói, vĩnh viễn không nạp phi, muốn vì thê tử mà thủ thân như ngọc."



Ta: "..."



Thật là khoa trương!



Quá khoa trương!



Tuy nhiên, ta không còn tâm trí để ý đến những chuyện này nữa.



Bởi vì ta có thai rồi.



Ốm nghén khiến ta khổ sở không chịu nổi.



Khó khăn lắm mới đến lúc lâm bồn, lại là một đêm dày vò.



May mắn thay, mẹ tròn con vuông, sinh được một nữ nhi khỏe mạnh.



Nàng ấy tuy nhắm chặt hai mắt nhưng vẫn có thể nhận ra, nàng ấy giống Thẩm Hoài Cẩn ở khuôn mặt xinh đẹp.



Cuộc sống coi như tạm ổn, trong tay ta có đủ tiền tài, cũng mua đủ số người hầu từ tay bọn buôn người.



Nhưng ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn.



Ta rõ ràng đã báo thù cho nương, cũng như ý nguyện trốn khỏi kinh đô, hơn nữa còn có con của chính mình.



Tất cả những điều này, chẳng phải là điều ta hằng mong ước sao?



Bây giờ, nguyện vọng đã đạt được, tại sao ta vẫn không vui?



Nhất là mỗi lần nghe nói Thẩm Hoài Cẩn điên cuồng thế nào, đau lòng ra sao, tìm kiếm phát thê thế nào, ta lại càng thêm bất an.



23



Năm Niếp Niếp ba tuổi, việc kinh doanh ngọc thạch của ta đã phát triển đến kinh thành.



Ta trở thành nữ thương nhân đích thực.



Khi Thẩm Hoài Cẩn tìm tới cửa, ta đang ôm Niếp Niếp, xem đám nam sủng của ta múa kiếm.



Những nam sủng này, đều là những đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi, đều do ta mua từ Nam Phong quán về.



Cái gọi là nam sủng, chẳng qua chỉ là cái cớ của ta.



Ta phải để cho người ngoài biết rằng, ta không thể trở thành thê tử của bất kỳ ai, cắt đứt mọi ý định của đám bà mối.



Nam nhân để râu ngắn, mặc áo gấm màu tím sẫm, cả người vừa uy nghiêm, lại vừa có chút từng trải.



Ta c.h.e.c lặng, rất muốn trốn thoát nhưng không thể nhúc nhích.



Bởi vì, toàn bộ phủ đệ đã bị quan binh bao vây chặt chẽ.



Tiểu đoàn tử trong lòng vỗ tay, cười khanh khách.



Huyết thống thật kỳ diệu, dù là lần đầu tiên gặp mặt, tiểu đoàn tử cũng không hề sợ hãi Thẩm Hoài Cẩn.



"Mỹ, mỹ nam..."



Niếp Niếp đã biết nói, ngày thường theo ta học được mấy câu thô tục, nhìn thấy Thẩm Hoài Cẩn, liền gọi hắn là mỹ nam.



Ta sợ đến ngây người, tưởng rằng Thẩm Hoài Cẩn sẽ không bỏ qua cho ta, ai ngờ, hắn bước lên trước, ôm chặt lấy ta và Niếp Niếp, nghẹn ngào nói:



"Nhất định là trẫm không đủ tốt, cho nên nàng mới muốn mang con trốn đi. Đều là lỗi của trẫm."



"Khanh Khanh, có phải trẫm đã làm nàng thất vọng ở đâu rồi không?"



"Chỉ cần nàng không rời bỏ trẫm, chuyện mấy năm nay, trẫm... sẽ không truy cứu nữa."



"Nghìn sai vạn sai, đều là lỗi của trẫm. Mấy năm nay nàng ở bên ngoài, nhất định đã chịu khổ rồi."



Ta: "..."



Không, ta không hề khổ chút nào.



Thẩm Hoài Cẩn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình, ngược lại ta không thể phản bác được.



Nam nhân khóc.



Hắn đứt quãng kể lại chuyện mấy năm nay:



"Khanh Khanh, trẫm suýt chút nữa đã không muốn sống nữa."



"May mắn thay, trẫm đã tìm thấy nàng."



"Nhị muội của nàng đã c.h.e.c, kẻ thù của nàng đều đã c.h.e.c."



Hắn sai ở đâu?



Ta và Niếp Niếp được đưa vào cung.



Hậu cung quả thực không có một phi tần nào.



Mấy năm nay, đã đủ để chứng minh, Thẩm Hoài Cẩn không phải là người lạm tình.



Ta thuận lý thành chương ngồi lên ngôi vị hoàng hậu, Thẩm Hoài Cẩn vẫn không hạn chế tự do của ta, nhưng hắn lại giữ Niếp Niếp lại.



Hắn đây là bắt con gái để ra lệnh cho thê tử.



Chỉ cần Niếp Niếp ở trong cung, ta sẽ không thể trốn thoát được nữa.



Ta say mê kinh doanh, không mất mấy năm, đội thương nhân đã đi ra hải ngoại, còn mang về không ít kỳ trân dị bảo.



Đối với việc này, Thẩm Hoài Cẩn không những không phản đối mà còn khen ngợi hết lời.



Hắn thường xuyên hỏi: "Khanh Khanh, bây giờ trẫm đã làm nàng hài lòng chưa?"



Bây giờ, đến lượt ta ngoài miệng một đằng, trong lòng một nẻo: "Cũng... tạm được."



(Toàn văn hoàn)