Phu Quân, Chàng Thật Thơm!

Chương 5



16



Mặc Nhiễm biết võ công, ta liền dỗ ngon dỗ ngọt, ép hắn cùng ta đến Tướng phủ một chuyến.



Màn đêm như mực, nội trạch Tướng phủ quả nhiên náo nhiệt vô cùng.



Ta nằm trên nóc nhà, nhìn kế mẫu đầu bù tóc rối, chạy loạn khắp nơi, bà ta hoảng sợ quá độ, giống như bị thứ gì đó truy đuổi.



“Không phải ta, không phải ta! Không liên quan đến ta!”



“Ngươi c.h.e.c rồi thì thôi đi, sao còn quay lại?”



“Tránh ra! Ngươi mau đi đi!”



“Ta mới là phu nhân Tướng phủ, ngươi chẳng là cái thá gì! Ngươi là nữ nhi nhà con buôn, c.h.e.c rồi thì thôi đi!”



“A a a! Đừng, đừng, đừng qua đây!”



Kế mẫu hai tay bóp chặt cổ mình, hai mắt trợn to, tròng mắt như muốn nổ tung.



Tra phụ nghe tin chạy đến, thấy cảnh này, cũng sợ hãi.



Kế mẫu nhìn chằm chằm tra phụ, miệng trào máu, lẩm bẩm: “Lão gia… cũng biết! Chuyện ta hạ độc ngươi, lão gia cũng biết! Ngươi là đồ con buôn, dựa vào cái gì làm chính thê? ! Ta thì khác, ta có thể giúp lão gia thăng tiến trên quan trường!”



“Muốn c.h.e.c thì cùng c.h.e.c!”



Kế mẫu đột nhiên buông lỏng cổ, lao thẳng về phía tra phụ.



Tra phụ không hổ là Thừa tướng, cáo già xảo quyệt. Dù vô cùng hoảng sợ nhưng vẫn rút kiếm đ.â.m xuyên qua người kế mẫu.



Kế mẫu c.h.e.c ngay tại chỗ, c.h.e.c không nhắm mắt.



Tra phụ hừ một tiếng, lại nhìn quanh bốn phía, xác định không có ma quỷ gì, bèn hạ lệnh: “Người đâu! Phu nhân đột nhiên mắc bệnh tâm thần, đã c.h.e.c! Lập tức chôn cất!”



Thấy cảnh này, ta bỗng cảm thấy có một luồng gió thổi qua, rõ ràng tối nay không có gió.



Chỉ c.h.e.c một kế mẫu thôi thì chưa đủ.



Hóa ra, tra phụ luôn biết chuyện nương thân bị hạ độc.



Ông ta ngầm đồng ý chuyện này, dung túng cho người khác đầu độc phu nhân trưởng của ông ta.



Nhưng chắc ông ta đã quên, nếu không có tài lực của nương ta, ông ta cũng không thể đến được Kinh đô, càng không thể bước chân vào quan trường.



Tình yêu của nam nhân với nữ nhân, quả nhiên nông cạn và ngắn ngủi.



Không cần cũng được!



Trên đường về, ta khe khẽ hát, đã bắt đầu tính toán cách c.h.e.c cho tra phụ.



Mặc Nhiễm vẫn luôn im lặng, tối nay lại nhiều lời hẳn lên.



“Thiếu phu nhân… nghĩ thoáng chút.”



“Có Thế tử gia chống lưng, thiếu phu nhân nhất định có thể báo thù.”



“Tướng gia làm quan nhiều năm, gốc rễ thâm sâu, khó mà nhổ tận gốc. Nhưng… ở hiền gặp lành, sẽ có báo ứng thôi.”



Ta dừng bước, nhìn Mặc Nhiễm, cười nói: “Ngươi đang an ủi ta à? Ngươi cũng tốt bụng quá ha.”



Mặc Nhiễm đỏ mặt, ánh mắt lảng tránh, nhìn trăng, lại nhìn liễu rủ bên cạnh.



Chậc, giống hệt chủ tử của hắn, cũng là kẻ ngoài lạnh trong nóng.



17



Vừa về đến sân, đã thấy Thẩm Hoài Cẩn đứng dưới hành lang, ánh đèn lồng bao phủ lấy hắn, hắn tựa như một tảng đá "vọng thê".



Nam nhân ánh mắt thâm trầm, nhìn thẳng về phía ta.



Ta kinh ngạc: “Phu quân, sao chàng lại xuống giường rồi?”



Hắn mặc một chiếc áo đơn màu trắng, ta thật sự lo hắn sẽ bay theo gió mất.



Lúc này, trong mắt nam nhân ẩn hiện địch ý, liếc nhìn Mặc Nhiễm.



Mặc Nhiễm rõ ràng run lên.



Thẩm Hoài Cẩn nói giọng kỳ quái: “Đêm khuya thanh vắng, phu nhân ra ngoài dạo chơi, không biết có tận hứng không?”

 

Ha hả……



Hắn có ý gì?



Ta đi về phía Thẩm Hoài Cẩn, khoác tay hắn, kéo hắn vào trong phòng: “Phu quân, chàng bây giờ quá yếu ớt, cần phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”



Cửa phòng đóng lại, giọng điệu Thẩm Hoài Cẩn càng thêm khó hiểu: “Mặc Nhiễm là tùy tùng thân cận của ta, phu nhân sai bảo có thuận tay không?”



Ta cười nói: “Người của phu quân, tất nhiên cũng là người của ta, rất thuận tay.”



Thẩm Hoài Cẩn mấp máy môi, lại im bặt.



Ta nhanh chóng rửa mặt lên giường, Thẩm Hoài Cẩn tối nay đặc biệt hăng hái, lại chủ động lấy sách truyện ra, cố ý đọc cho ta nghe.



Ta buồn ngủ díu mắt: “Phu quân, ngủ thôi, hôm khác đọc tiếp.”



Thẩm Hoài Cẩn: “Nhưng ta ngủ không được.”



Nam nhân ánh mắt sâu thẳm, thần sắc trong mắt tối rồi lại tối.



Ta nghi ngờ hắn cố tình chọn một đoạn nội dung khó tả để đọc.



Thẩm Hoài Cẩn khàn giọng đề nghị: “Phu nhân, còn muốn thử lại không?”



Cuối cùng ta cũng hiểu ra.



Hóa ra, hắn đang có ý này?



Nói thẳng ra không tốt hơn sao?



Hà tất phải vòng vo tam quốc?



Ta giả vờ giữ ý: “Phu quân, cơ thể chàng chịu được không?”



Thẩm Hoài Cẩn nhìn ta, như muốn nói: Không cần thương tiếc.



Hắn mở miệng, giọng ồm ồm vang lên: “Ta không yếu ớt như vậy.”



Được thôi.



Đây là hắn tự chuốc lấy.



Thẩm Hoài Cẩn dung mạo cực phẩm, dáng người càng không chê vào đâu được, nhất là dáng vẻ hắn đỏ mặt quay đầu đi, thật khiến người ta thích.



Lần này, rõ ràng mệt hơn lần trước nhiều.



Rất lâu sau, ta nằm trên người hắn, như một nàng tiên cá mắc cạn.



Bàn tay Thẩm Hoài Cẩn nóng rực, ấn lên eo ta, khàn giọng thúc giục: “Ngoan, đừng vội đi. Thêm lần nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phu-quan-chang-that-thom/chuong-5.html.]



Ta: “……”



Là kẻ nào trong đêm tân hôn nói, hắn ghét nhất nữ nhân yêu diễm? !



Miệng lưỡi không đồng nhất a!



18



Liên tục nửa tháng, Thẩm Hoài Cẩn như bị ma ám, đêm nào cũng quấn lấy ta.



Mấy cuốn truyện trên đầu giường sắp bị hắn lật nát rồi.



Người này chắc biết thải âm bổ dương, cơ thể cũng hồi phục với tốc độ nhanh nhất.



Hắn đã có thể xuống giường múa kiếm.



Mới tháng tư, không hề nóng nhưng hắn luôn cởi trần, mỗi khi ta đi qua sân, tiếng kiếm của hắn lại càng thêm gấp gáp.



Điều này khiến ta liên tưởng đến con công đực xòe đuôi.



Nhưng……



Miệng lưỡi Thẩm Hoài Cẩn vẫn lạnh lùng như cũ.



Ngay cả khi ân ái, hắn cũng căng thẳng, như thể vô cùng không tình nguyện.



Nhưng phản ứng cơ thể lại vô cùng thành thật.



Ta làm ngơ trước việc Thẩm Hoài Cẩn "xòe đuôi", mấy ngày nay đang bận rộn sắp xếp tất cả kho riêng của mình.



Đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ rời khỏi Kinh đô. Đến lúc đó, sẽ mang theo tất cả ngân lượng.



Tính toán thời gian, ta đoán mình có thể mang thai rồi, dù sao, nửa tháng nay gần như không có đêm nào giường trống.



Vì vậy, ta thật sự mất hứng thú với Thẩm Hoài Cẩn.



Thẩm Hoài Cẩn cũng không chủ động, chỉ dùng ánh mắt oán trách nhìn ta, như muốn nói: Phu nhân sao lại thế này? Phu nhân sao không dính lấy ta?



Ngày hôm đó, trong cung đưa thiệp mời đến, nói là thiết yến trong cung, lý do là Hoàng thượng nằm mơ thấy thần nữ, hơn nữa thần nữ còn hứa cho ngài hoàng quyền thiên thu vạn trượng.



Yến tiệc trong cung, chính là để chúc mừng chuyện này.



Nghe vậy, ta không nhịn được cười.



“Vui thật đấy, Hoàng thượng chỉ vì một giấc mơ mà bày vẽ thiết yến. Nhưng hoàng quyền thiên thu vạn trượng, chẳng phải là do tướng sĩ biên quan bảo vệ sao?”



Lời này vừa thốt ra, Thẩm Hoài Cẩn nhìn ta không chớp mắt.



Ánh mắt hắn có thêm một tia phức tạp, không còn đơn thuần là ánh mắt nam nhân nhìn nữ nhân nữa.



“Phu nhân……”



Thẩm Hoài Cẩn gọi ta một tiếng, dường như có chuyện muốn nói.



Nhưng người như hắn, sẽ không bao giờ quá chú trọng lời nói.



Ta: “Phu quân, chàng gọi ta à?”



Yết hầu Thẩm Hoài Cẩn lăn lộn: “Không có gì, ăn nhiều chút.”



Hắn lần đầu tiên gắp thức ăn cho ta.



Người như Thẩm Hoài Cẩn, khi hắn chủ động quan tâm một nữ nhân, hẳn là đã thật lòng chấp nhận rồi.



19



Trong yến tiệc, dù Hoàng đế hỏi gì, Thẩm Hoài Cẩn đều lấy lý do mất trí nhớ để thoái thác qua loa.



Hoàng đế nhiều lần dò xét, đành phải bỏ qua.



An Dương công chúa vẫn không chịu buông tha ta, nàng ta uống rượu mận rất hăng rồi mắng ta trước mặt mọi người: “Mạnh Khanh, ngươi nhất định đã dùng thủ đoạn, mới khiến biểu ca cam tâm tình nguyện cưới ngươi. Nhưng trước kia, huynh ấy ghét nhất loại nữ nhân như ngươi!”



Nói xong, An Dương công chúa nhìn Thẩm Hoài Cẩn, như đau lòng không thôi: “Biểu ca, đợi huynh ấy khôi phục trí nhớ, huynh sẽ hối hận! Nữ nhân này chính là hồ ly tinh! Là ả ta cố ý quyến rũ huynh!”



Ta chăm chú ăn bánh ngọt trong cung, cũng nếm thử mấy ngụm rượu ngon.



Phải nói, đồ trong cung chính là mỹ vị.



Ta không đáp trả An Dương công chúa.



Thẩm Hoài Cẩn trầm giọng quát: “Cẩn thận lời nói! Ta đối với phu nhân ái mộ vô cùng, cũng chỉ thích một mình nàng ấy. Phu nhân càng là nữ nhân thuần phác lương thiện nhất mà ta từng gặp.”



Thuần phác lương thiện……



Chính ta cũng thấy xấu hổ.



Lúc này, sắc mặt mọi người có mặt đều khác nhau.



Ta thấy Hoàng đế vuốt râu, cười như không cười.



Ta nghi ngờ An Dương công chúa bị coi như quân cờ, mục đích chỉ là để dò xét Thẩm Hoài Cẩn nhưng ta không có chứng cứ.



Sau khi rời cung, Mặc Nhiễm tiến lại gần, hắn nhìn ta một cái rồi cúi đầu.



Thẩm Hoài Cẩn giao phó: “Phu nhân không phải người ngoài, ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng.”



Mặc Nhiễm: “Vâng, Thế tử.”



Ta: “……”



Mới ngủ có nửa tháng, ta đã hạ gục Thẩm Hoài Cẩn rồi? Hắn thật sự không chịu nổi một chút mỹ nhân kế nào.



Mặc Nhiễm nói thật: “Thế tử gia, từ khi hai người rời khỏi cổng cung, vẫn luôn có người theo dõi. Chắc là người của Hoàng thượng.”



Thẩm Hoài Cẩn khẽ cười, vẻ mặt khinh thường: “Ha, hoàng cữu của ta, thật là đa nghi!”



Nói xong, Thẩm Hoài Cẩn xua tay: “Không cần để ý, coi như không thấy.”



Mặc Nhiễm: “Vâng, Thế tử gia.”



Nam nhân nhìn ta, giọng lại trở nên dịu dàng: “Phu nhân, đừng sợ, có ta ở đây.”



Không cần thiết.



Ta không sợ chút nào.



Dù sao, ta sớm muộn gì cũng phải trốn khỏi Kinh đô.



Trò chơi quyền quý, ta không muốn tham gia.



Ta một tay ôm bụng, nhẹ nhàng xoa xoa, không biết bên trong có thai hay chưa?



Thẩm Hoài Cẩn nhìn thấy cảnh này, lại nghĩ đến chuyện khác, ghé tai cười khẽ: “Sao vậy? Vẫn còn đau sao? Là lỗi của ta, tối qua quá mạnh bạo rồi, hôm nay ta nhất định sẽ nhẹ tay hơn.”



Ta: “……”



Hắn thật tự tin.