Phu Quân Của Ta Là Bí Thuật Sư

Chương 12



Thật ra, không phải ta lo cho nàng ta — mà là lo cho những oan hồn kia.

 

Bọn họ đều là người vô tội khi còn sống. Nếu vì báo thù mà thành lệ quỷ, mãi không thể đầu thai, thì thật không đáng.

 

Tống Húc nghe vậy, nét mặt lập tức trầm xuống.

 

“Sau khi đổi mệnh, hồn phách công chúa phải gánh chịu hết những gì nàng ta từng chịu: bị c.h.é.m đầu, bị thiêu đốt… không sót điều gì. Còn các oan hồn, thấy nàng đã chịu quả báo, đều tự nguyện từ bỏ oán hận, đi đầu thai rồi.”

 

“Còn công chúa? Nàng ta cũng đi đầu thai rồi sao?”

 

Tống Húc khẽ mỉm cười: “Nàng muốn gặp nàng ta sao?”

 

18

 

Ánh sáng lam nhạt xoay quanh thân thể ta, chớp mắt sau, ta nhìn thấy một thân ảnh mờ ảo lơ lửng giữa không trung.

 

Là công chúa!

 

Không, phải nói là — hồn phách của nàng ta.

 

Toàn thân nàng ta cháy sém, cổ có một vết cắt m.á.u me ghê rợn, hình dạng đã chẳng còn giống người nữa.

 

Thấy ta đang nhìn, nàng ta liền giương nanh múa vuốt lao về phía ta.

 

Tống Húc chỉ nhẹ nhàng phất tay, công chúa lập tức rú lên một tiếng đau đớn, thân thể bị đánh văng ra xa ba thước.

 

Nàng lồm cồm bò dậy, căm phẫn trừng mắt nhìn ta:

 

“Vân Nương, ngươi đừng tưởng chiếm được thân xác ta là xong! Ta tuy chưa phải lệ quỷ, nhưng nếu Tống Húc g.i.ế.c ta, hắn cũng sẽ bị phản phệ! Ta đã báo mộng cho phụ hoàng rồi, người sắp đến đây cứu ta! Đến lúc đó, ngươi và Tống Húc đều phải chết!”

 

Ta chẳng buồn để ý đến nàng, chỉ khoanh tay, quay sang hỏi Tống Húc:

 

“Tống Húc, khi ta còn là quỷ, sao không báo mộng được cho ai vậy?”

 

Tống Húc nhún vai: “Bởi vì ta dùng bùa trấn hồn phong hồn nàng lại. Nàng chẳng làm được gì cả, đến cả kết giới cũng không nhận ra nàng.”

 

“Giỏi lắm,” ta nghiến răng, “nói ra mà không biết ngượng!”

 

Ta nhào tới cấu mặt Tống Húc một trận, hắn chẳng tránh né, cứ để mặc ta trút giận, còn công chúa thì tức đến độ lượn vòng vòng trên không trung.

 

Bỗng một thị vệ hấp tấp chạy vào báo:

 

“Hoàng thượng giá lâm!”

 

Công chúa mừng rỡ reo lên: “Phụ hoàng đến rồi! Các ngươi c.h.ế.t chắc!”

 

Ta liền sửa sang lại y phục, kéo tay Tống Húc: “Hoàng thượng đến, vậy chúng ta cùng ra nghênh đón.”

 

Hoàng đế vừa thấy ta, nét lo lắng trên mặt dịu đi không ít.

 

“Phụ hoàng, sao người lại đến đây?” Ta chạy tới, dịu dàng khoác tay ông, làm nũng ngọt ngào.

 

“Đêm qua trẫm mộng thấy con nói Tống Húc muốn g.i.ế.c con, nên lập tức tới xem thế nào.”

 

Ta cười nhẹ: “Phụ hoàng, vì người lo cho nữ nhi quá nên mới mộng như vậy thôi. Người xem, nữ nhi vẫn khỏe mạnh, đứng đây thế này mà.”

 

Vừa nói, ta vừa xoay một vòng bên cạnh ngài.

 

Hoàng đế trông thấy thế, nét mặt hòa hoãn hẳn: “Có lẽ là trẫm nghĩ nhiều rồi.”

 

Thấy ông vẫn còn chút nghi hoặc, ta tựa đầu vào vai ông.

 

“Phụ hoàng, nữ nhi sắp xuất giá rồi, người không nỡ rời xa, nên mới sinh mộng dữ. Con còn nhớ khi nhỏ, phụ hoàng từng không cho con ăn kẹo hồ lô. Hôm nay, phụ hoàng cho con ăn một lần được không?”

 

Nhắc đến chuyện khi còn nhỏ, hoàng đế hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.

 

Ông bật cười, điểm nhẹ trán ta: “Con đó, từ nhỏ đã bướng bỉnh, cứ thích mấy món dân dã ngoài chợ. Nhưng nếu con thích, trẫm sai ngự thiện phòng làm cho con, rồi đưa đến phủ công chúa, được chưa?”

 

“Phụ hoàng là tốt nhất!”

 

Ta ríu rít bên ông, hoàng đế cũng vui vẻ cười vang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta quay đầu lại, đắc ý lè lưỡi trêu công chúa một cái.

 

Ta cũng là nữ nhi được cha mẹ yêu chiều lớn lên, chẳng lẽ không biết làm nũng?

 

Công chúa thấy hoàng đế bị ta mê hoặc, nổi trận lôi đình, hét lên một tiếng hiện hình trước mắt mọi người.

 

Hoàng đế thấy vậy hoảng hốt kêu lên:

 

“Tống Húc! Tống Húc! Có quỷ! Mau trừ quỷ cho trẫm!”

 

Công chúa thân thể cháy đen, mặt mũi vặn vẹo, hoàng đế căn bản không nhận ra nàng.

 

Thấy phụ hoàng hô đòi tiêu diệt mình, nàng càng phẫn nộ, như phát cuồng lao thẳng vào ta.

 

Ta vừa định né tránh, thì một bóng áo choàng rộng lớn chắn trước mặt.

 

Là hoàng đế.

 

Ngài kịp thời che chắn cho ta, dùng thân mình hứng trọn một trảo đoạt mệnh của công chúa.

 

Một tiếng kêu thảm vang lên, hoàng đế ngã vật xuống đất, sắc mặt xám xịt, tắt thở tại chỗ.

 

Công chúa sững sờ một thoáng, rồi càng thêm điên loạn, lại lao về phía ta.

 

Chỉ thấy Tống Húc sải bước tới, vung tay đánh ra một chưởng.

 

Lệ quỷ vừa thành hình của công chúa lập tức tan biến.

 

Khuôn mặt nàng méo mó vặn vẹo, bóng dáng mờ dần giữa không trung, đến một câu trăn trối cũng không kịp để lại.

 

19

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Sau khi Hoàng đế băng hà, Thái tử kế vị.

 

Tân đế là bậc minh quân, vốn đã chán ghét vị công chúa từng ngang ngược càn rỡ.

 

Trên triều đình, tiếng tấu xin phế bỏ công chúa vang lên không dứt.

 

Nhưng khi cấm quân của tân đế kéo đến phủ công chúa, thì nơi ấy đã sớm trống không, người đi nhà vắng.

 

Đêm Hoàng đế băng hà, ta và Tống Húc đã lặng lẽ rời khỏi kinh thành, mang theo toàn bộ châu báu vàng bạc trong phủ công chúa.

 

Chúng ta xuôi về phương Nam, đến một vùng đất xuân về quanh năm, hoa nở bốn mùa.

 

Ở đó, chúng ta mua một tòa nhà lớn trong thành, xem như chốn an cư lạc nghiệp mới.

 

Ngày nhận nhà, Tống Húc đột ngột nói có việc, bảo ta đi trước.

 

Ta làu bàu chửi nhẹ, một mình lên xe ngựa đến nơi.

 

Vừa bước xuống xe, ta c.h.ế.t lặng tại chỗ.

 

Trước cánh cổng gỗ dày nặng, cha mẹ ta trong y phục rực rỡ, đứng sóng vai nhau, mỉm cười hiền từ nhìn ta.

 

“Vân Nương, con đã về rồi.”

 

Ta òa khóc, nhào vào lòng cha mẹ.

 

Tống Húc bước ra từ trong nhà, vẫn là nụ cười dịu dàng ấy, ánh mắt dịu như gió xuân nhìn ta.

 

Ta bỗng nhớ lại lời hắn từng nói.

 

Hắn từng nói sẽ xây một ngôi nhà mới, đón cha mẹ ta vào thành.

 

Hắn từng nói sẽ để ta có những ngày tháng tốt đẹp hơn.

 

Hắn từng nói — muốn cùng ta đầu bạc răng long.

 

-HẾT-