Trong số ấy, có kẻ vì nghe nói công chúa đã thôi sát hại, liền buông bỏ oán niệm, đi đầu thai.
Cũng có kẻ vẫn muốn báo thù, nên ở lại phủ công chúa chờ thời cơ.
Họ hỏi ta định làm gì, ta chỉ biết thở dài: “Ta cũng muốn đầu thai, nhưng không rời đi được.”
Họ liền xúm vào bàn luận, người nói ta còn chấp niệm chưa dứt, người lại bảo ta vì si tình với Tống Húc nên chẳng thể lìa xa hắn.
Ta chỉ nhún vai, không nhận điều gì.
Đúng lúc chúng ta đang chuyện trò rôm rả, một nữ quỷ lão luyện đột nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm về phía phòng công chúa.
“Sao vậy?” Ta hỏi.
“Ta cảm nhận được rồi,” nàng trầm giọng đáp, “kết giới trên người công chúa… hình như đang suy yếu.”
Lũ quỷ vừa nghe, liền như phát cuồng, đồng loạt xông về phía phòng công chúa.
Ta vội vã bay theo.
Số quỷ còn ở lại đều mang oán hận sâu nặng. Nếu kết giới thật sự bị phá, tất sẽ xảy ra đại họa.
Ta không rõ tình trạng Tống Húc thế nào, hắn từng bảo vệ công chúa, lũ quỷ ấy chưa chắc sẽ tha cho hắn.
Vào đến phòng, ta thấy công chúa đang tựa vào lòng Tống Húc, ấm ức kể mình vừa gặp ác mộng.
“Kết giới vẫn còn.” Nữ quỷ trầm giọng nói.
Ta lướt qua đám quỷ đến bên giường, thấy quanh người công chúa vẫn còn ánh sáng lam nhạt bao phủ.
Chỉ là… ánh sáng ấy mờ hơn trước.
Ta đưa tay định chạm thử lớp kết giới ấy, thì Tống Húc đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào ta.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Mấy ngày qua, ánh mắt hắn thỉnh thoảng cũng hướng về phía ta, nhưng ta vẫn cho là trùng hợp, chưa từng nghĩ nhiều.
“Vân Nương.”
Hắn bất ngờ lên tiếng, gọi đúng tên ta.
Ta khựng lại, bàn tay lơ lửng giữa không trung.
“Sao cơ?” Ta ngỡ ngàng hỏi lại.
Công chúa cũng kinh ngạc nhìn hắn.
Tống Húc quay sang nàng, mỉm cười dịu dàng:
“Điện hạ, thời khắc đã đến.”
Dứt lời, hắn đưa tay điểm nhẹ lên trán công chúa.
Lớp ánh sáng lam quanh người nàng lập tức tiêu tán. Ngay sau đó, hai mắt nàng trợn to.
“A——!!!”
Tiếng thét chói tai xé toang màn đêm.
“Kết giới biến mất rồi!” Nữ quỷ cười lớn, lao thẳng vào công chúa.
Oan hồn vây lấy nàng, trong chớp mắt đã chẳng còn thấy bóng dáng công chúa đâu nữa.
Chỉ còn ta, đứng ngây người tại chỗ.
Nhìn Tống Húc từng bước đi qua giữa đám quỷ, hướng về phía ta.
Ánh trăng rọi xuống, ánh lên trong đôi mắt hắn vẻ thanh lạnh như nước.
“Vân Nương,” hắn khẽ nói, “ chẳng phải nàng từng bảo, kiếp sau muốn được làm công chúa sao?”
17
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đêm trăng tròn, trăm quỷ đòi mạng.
Ngay khoảnh khắc hồn phách công chúa rời khỏi thân thể, một luồng sức mạnh cường đại lập tức hút ta về phía đó.
Khi mở mắt ra lần nữa, đã là ba ngày sau.
Bốn phía lặng như tờ, không còn oan hồn, cũng chẳng thấy công chúa đâu cả.
Chỉ còn lại — Tống Húc.
Hắn ngồi bên giường, mỉm cười nhìn ta.
Vẫn là nụ cười năm xưa ấy — dịu dàng hơn bất kỳ ai trên đời, khiến lòng người say đắm.
Ta đưa tay, run rẩy chạm lên mặt hắn.
Từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp, chân thật.
Bất giác, nước mắt tuôn trào.
Ta sớm đã đoán mọi chuyện trong phủ công chúa đều do Tống Húc âm thầm bày mưu tính kế. Thế nhưng, ta chưa từng nghĩ — có một ngày, ta thật sự có thể sống lại.
Tống Húc nói với ta: những cơn ác mộng khi còn ở biên ải, kỳ thực là giả.
Nhưng việc quen biết thuật sĩ Tây Vực thì là thật.
Năm ấy hắn từng cứu một đạo sĩ khỏi tay quân địch, đạo sĩ kia vì cảm kích mà truyền lại toàn bộ bí thuật cả đời cho hắn.
Khi trở về kinh, Tống Húc trước điện phản đối hôn sự, đã đoán trước công chúa sẽ tìm cách trả thù.
Nhưng hắn không ngờ — công chúa lại độc ác đến mức g.i.ế.c c.h.ế.t ta.
Lúc chôn cất ta, hắn đã âm thầm đặt một lá bùa trấn hồn vào miếng ngọc luôn mang theo người, rồi chôn cùng t.h.i t.h.ể ta.
Như vậy, hồn phách ta có thể mãi ở bên hắn.
“Ngay từ khi đó, chàng đã định đổi hồn ta với công chúa sao?” Ta hỏi.
Tống Húc khẽ gật đầu: “Chỉ là, thuật đổi hồn vô cùng hà khắc. Công chúa phải uống liên tục mười lăm ngày ‘Ly Hồn Thang’, và phải mang theo tóc của nàng bên người.
Chỉ đến khi tinh thần nàng ta suy yếu nhất, hồn phách mới có thể tách rời, để nàng thế vào.”
Nghe vậy, ta lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Thì ra viên thuốc đen mà Tống Húc thả vào nồi mỗi ngày chính là “Ly Hồn Thang”.
Hắn tự tay sắc thuốc, chính là để đảm bảo công chúa không sót một ngày nào.
Ngoài thuốc làm yếu tinh thần, hắn còn cho thêm dược liệu bổ dưỡng, giúp thân thể khỏe mạnh.
Hắn nói: “Dù sao sau này cơ thể ấy là của nàng, phần khổ cứ để công chúa chịu là được.”
Còn việc thuật sĩ phát điên, cũng là do hắn sắp đặt.
Đến đêm trăng tròn — khi âm khí mạnh nhất, hắn phá vỡ kết giới của công chúa.
Một phòng đầy oan hồn dọa nàng đến hồn phi phách tán, tinh thần hoàn toàn sụp đổ.
“Còn tóc thì sao? Làm sao chàng để nàng ta mang tóc ta theo người?” Ta lại hỏi.
Tống Húc chỉ vào bên hông ta.
Là chiếc túi gấm màu đỏ ấy.
Đúng rồi — đêm đầu tiên ta theo về phủ công chúa, Tống Húc đã đưa cho nàng cái túi trừ tà này.
Công chúa vĩnh viễn không ngờ, trong đó lại là tóc của ta.
“Công chúa… nàng ta giờ sao rồi?” Ta khẽ hỏi.