03
Bỗng nhiên, một luồng lực lượng quái dị kéo ta trở lại.
Chớp mắt một cái, ta đã quay về bên cạnh Tống Húc.
Ta ngơ ngác đầy nghi hoặc — gặp quỷ sao?
Không đúng, ta vốn dĩ đã là quỷ, cũng chẳng thấy bóng dáng quỷ nào khác.
Ta thử rảo bước về phía mộ phần của mình, nhưng hễ vừa rời Tống Húc được một đoạn, lập tức lại bị một lực vô hình lôi ngược trở lại bên hắn.
Ta như lạc trong màn sương mù, nghĩ mãi chẳng ra nguyên cớ.
Nghe nói, người sau khi c.h.ế.t nếu mang chấp niệm, hồn phách sẽ mãi vấn vương bên kẻ mình chấp niệm, chẳng chịu tan đi.
Nhưng ta đâu có chấp niệm gì! Tống Húc đã nhào vào lòng công chúa rồi, ta còn chấp niệm cái quái gì nữa?
Ta chỉ muốn mau mau xuống âm ty, một hơi húp cạn sạch bát canh Mạnh Bà, hoan hoan hỉ hỉ đi đầu thai!
Không phải vì chấp niệm, vậy là do đâu?
Ta quay đầu nhìn lại mộ phần của mình.
Chỉ là một nấm đất trơ trọi.
Đúng rồi, là bia! Ta không có bia mộ!
Chắc chắn vì thế mà ta không thể rời dương gian!
Tên Tống Húc c.h.ế.t tiệt kia, vội vã quay về nịnh nọt công chúa, đến một tấm bia cũng không buồn dựng cho ta.
Ngươi mới là kẻ sốt ruột đi đầu thai thì có!
Ta vừa mắng vừa đá hắn túi bụi, hắn lại vẫn tươi cười như gió xuân, bước lên xe ngựa của công chúa.
04
Vừa lên xe, công chúa đã cười tươi như hoa, lập tức nép sát vào người hắn.
Tống Húc cũng chẳng né tránh, mặc cho công chúa nửa nằm trong lòng mình mà giở trò mơn trớn.
Ta nhìn không nổi nữa, giận đến mức phải trèo tót lên nóc xe ngồi.
Xe ngựa đi qua con đường quen thuộc, chẳng bao lâu nữa sẽ ngang qua Tống phủ.
Từ xa, ta đã thấy nơi cổng phủ, hai bóng người quen thuộc đang quỳ gối mà khóc gào thảm thiết.
“Trả con gái lại cho ta! Trả con gái lại cho ta!”
Thanh âm vang lên từ xa, từng tiếng như d.a.o cứa tim gan.
Tim ta đau thắt lại — là cha mẹ ta!
Ta vội vã bay tới.
Cha mẹ ta vận áo tang trắng toát, quỳ rạp trước cổng Tống phủ, tay đập đất đến rướm máu.
Nhưng cổng phủ Tống đóng chặt, không một ai ra ứng tiếng.
Ta muốn đỡ họ đứng dậy, nhưng đôi tay mờ ảo của ta chỉ không ngừng xuyên qua thân thể họ.
Ta quỳ xuống bên cạnh cha mẹ, bất lực tột cùng, chẳng biết phải làm sao mới có thể giúp được họ.
Đúng lúc ấy, xe ngựa của công chúa dừng lại trước cổng phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Công chúa vén màn xe, giọng lạnh như băng: “Loại dân quê vô lại nào, lại dám làm càn trước phủ phò mã? Người đâu, kéo đi chém!”
Nghe thế, lòng ta thắt lại, lập tức xông lên trước xe mà mắng như tát nước vào mặt nàng.
Chưa mắng được mấy câu, thân thể ta bắt đầu nóng bừng.
Xong rồi… Ta sắp hóa thành lệ quỷ.
Một khi đã thành lệ quỷ, ta sẽ đòi mạng công chúa. Nhưng g.i.ế.c người rồi, ta sẽ không thể đầu thai được nữa.
Nhưng nếu có thể cứu lấy cha mẹ, thì không thể đầu thai thì đã sao?
Ngay lúc ta đang tính toán xem làm thế nào để lấy mạng công chúa, thì Tống Húc đột nhiên mở miệng.
“Điện hạ, hôm nay là ngày đại hỷ của đôi ta, vẫn nên tránh chuyện huyết sát thì hơn.”
Sắc mặt công chúa chợt dịu đi.
Nàng tựa người vào cửa xe, nheo mắt lười nhác: “Vậy chàng nói, nên xử trí thế nào?”
“Phụ mẫu của Vân Nương vốn là dân quê, chỉ cần đuổi họ về quê, vĩnh viễn không được bước vào kinh thành nữa là được.” Tống Húc nói, “Việc này, vi thần nguyện thay điện hạ phân ưu.”
“Được thôi, mau lên.” Công chúa buông rèm, không nhìn nữa.
Tống Húc xuống xe, bước đến trước mặt cha mẹ ta.
Vừa thấy hắn, cha mẹ ta như phát cuồng, nhào lên đánh tới tấp.
“Khi xưa là ngươi cầu khẩn chúng ta gả Vân Nhi cho ngươi! Vân Nhi gả cho ngươi, mấy năm qua phòng không gối chiếc, khổ sở đợi chờ, ngươi vừa hồi kinh, con bé liền chết! Đồ phụ bạc! Trả con gái lại cho chúng ta!”
Nắm đ.ấ.m như mưa rơi xuống n.g.ự.c Tống Húc, hắn chỉ cúi đầu lặng lẽ, không nói một lời.
05
Khi quen biết Tống Húc, ta vẫn còn là một tiểu cô nương nơi thôn dã.
Tống gia ở kinh thành, tuy chỉ là tiểu quan, không phải thế tộc quyền quý, nhưng thường thì... hạng dân quê như ta, họ vốn chẳng để vào mắt.
Tất nhiên, đó là “thường thì”.
Ta và Tống Húc gặp nhau giữa núi rừng.
Hắn đến du sơn ngoạn thủy, ta lên núi hái thuốc cho mẫu thân.
Hắn bất cẩn rơi xuống vách đá, bị thương nơi chân, đúng lúc được ta đi ngang qua cứu giúp.
Ta đắp thuốc cho hắn, lại còn đưa chiếc bánh nướng để hắn đỡ đói.
Chiếc bánh ấy... là khẩu phần cả ngày của ta.
Ta nhịn đói suốt một ngày, nhưng vẫn ngẩng đầu nói mình không thèm ăn.
Ta thừa nhận... là vì hắn quá tuấn tú.
Sau đó, ta cõng hắn xuống núi, đưa đến y quán rồi rời đi.
Tưởng rằng chỉ là gặp gỡ qua đường, nào ngờ chẳng bao lâu sau, hắn lại tự mình đến tận cửa cầu hôn.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Cha mẹ ta cho rằng đôi ta không môn đăng hộ đối, nên không dám gật đầu.
Hắn liền quỳ ngoài cửa, tay ôm lễ vật, một ngày một đêm không rời.
Cha mẹ ta sợ hắn xảy ra chuyện, vội vã chạy đến hỏi ý ta.
Hỏi ta... có nguyện ý gả hay không.