Phu Quân Của Ta Là Bí Thuật Sư

Chương 3



Ta thẹn thùng gật đầu, trong đầu chỉ toàn là gương mặt tuấn mỹ của hắn.

 

Cha mẹ ta đành thuận theo, gật đầu tác thành hôn sự.

 

Lúc mới thành thân, chúng ta ân ái mặn nồng, như keo sơn gắn bó.

 

Nhưng hạnh phúc chẳng dài lâu. Vài tháng sau, biên cương bùng nổ chiến sự, hắn bị triều đình chọn đi tòng quân.

 

Chuyến đi ấy, là ba năm biệt ly.

 

Ba năm sau, quân triều đình thắng trận khải hoàn, dân chúng hai bên đường nghênh đón như hội.

 

Tống Húc cưỡi ngựa giữa đoàn quân, phong thái hiên ngang, gió nổi mây dừng.

 

Ta đứng trong đám đông, nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy, lòng lo sợ... hắn liệu có còn nhớ đến ta?

 

Thế mà hắn chỉ liếc một cái, đã trông thấy ta.

 

Hắn nhảy xuống ngựa, chạy đến ôm chầm lấy ta.

 

Hắn nói, hắn đã lập đại công nơi sa trường, Thánh Thượng nhất định sẽ ban thưởng thăng quan.

 

Hắn nói sẽ xây nhà mới, rước cả cha mẹ ta vào kinh.

 

Hắn nói, muốn cho ta một cuộc sống tốt đẹp hơn.

 

Hắn nói... sẽ cùng ta sống đến đầu bạc răng long.

 

Sau khoảnh khắc ngắn ngủi đoàn tụ, ta đứng tiễn hắn quay lại đội ngũ vào cung phục mệnh.

 

Đợi đêm xuống, hắn sẽ về, chúng ta sẽ lại đoàn viên.

 

Ta không ngờ, điều chờ đợi ta... là tin công chúa vừa mắt hắn, trước mặt Thánh Thượng xin chỉ hôn.

 

Hắn trấn an ta, nói rằng Hoàng Thượng chưa đáp ứng, hắn cũng đã từ chối công chúa trước mặt bao người.

 

Nhưng ta nhận ra, nét mặt hắn lộ vẻ lo âu khó giấu.

 

Cả đêm ấy, hắn trằn trọc thao thức, ôm chặt lấy ta, lặp đi lặp lại rằng, nhất định ta phải luôn ở bên hắn.

 

Ta cứ tưởng hắn vì quá nhớ ta, nên mới như vậy, chỉ cười mà gật đầu.

 

Đến hừng đông, hắn mới mệt mỏi thiếp đi.

 

Ta đắp chăn cho hắn, nhẹ nhàng ra khỏi cửa.

 

Chắc là do chiến trường gian khổ, mới khiến hắn tâm thần bất ổn, giấc ngủ chẳng yên.

 

Ta muốn ra ngoài, tìm mua chút thuốc an thần cho hắn.

 

Nào ngờ... vừa bước chân ra phố, ta liền bị công chúa g.i.ế.c c.h.ế.t giữa đường.

 

06

 

Tống Húc cụp mắt, lặng lẽ đứng trước cổng Tống phủ, mặc cho cha mẹ ta đánh chửi hắn thậm tệ.

 

Cha mẹ ta đánh đến mệt, cuối cùng cũng thu tay lại, ngã ngồi trên đất mà gào khóc nức nở.

 

Tống Húc gọi người trong phủ ra, căn dặn bọn họ phải tiễn cha mẹ ta rời khỏi kinh thành thật chu đáo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn còn ghé tai một người trong số đó, thì thầm căn dặn điều gì, ta cố ghé sát lại nghe, nhưng không rõ lời.

 

Cha mẹ ta được đỡ lên xe ngựa, ta cũng vội vàng theo lên.

 

Ta ôm lấy cánh tay mẹ, muốn khóc, mà nước mắt lại chẳng thể rơi.

 

Ta nhớ mẹ ta biết bao, ta chỉ muốn được cùng họ trở về nhà...

 

Thế nhưng xe ngựa vừa đi được một đoạn, luồng lực lượng kỳ dị kia lại kéo giật lấy hồn phách ta.

 

Ta vùng vẫy trong tuyệt vọng, vẫn không thể kháng cự, bị kéo trở về bên cạnh Tống Húc.

 

Chỉ có thể trơ mắt nhìn cha mẹ ta khuất dần nơi cuối con đường dài trong thành.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta bỗng nhớ lại những tháng ngày sống cùng cha mẹ nơi thôn quê.

 

Khi ấy tuy gia cảnh thanh bần, nhưng mỗi ngày đều đầy ắp tiếng cười.

 

Hễ trong nhà có đồ ngon, đều dành cho ta trước. Có quần áo mới, cũng mua cho ta đầu tiên.

 

Láng giềng ai nấy đều khuyên cha mẹ ta nên sinh thêm một đứa con trai, rằng có con trai mới có chỗ dựa về sau.

 

Nhưng cha mẹ ta luôn nói: “Có Vân Nhi là đủ rồi.”

 

Cha mẹ yêu thương ta đến vậy, nay mất đi ta, họ biết phải sống ra sao?

 

Nghĩ đến đây, lòng ta đau như cắt, nhưng hồn phách chẳng thể tuôn lệ, chỉ có thể gào lên thống thiết.

 

Vừa gào, vừa mắng:

 

“Đồ tồi! Sớm biết vậy, ta đã chẳng gả cho ngươi!”

 

“Không đúng! Ngay từ đầu ta không nên cứu ngươi, cứ để ngươi c.h.ế.t dưới chân vách đá cho rồi!”

 

Tống Húc không nghe thấy một lời nào.

 

Hắn chỉ trầm mặc đứng đó, ánh mắt dõi theo hướng cổng thành, trong đôi mắt phảng phất một nét m.ô.n.g lung khó tả.

 

07

 

Khi màn đêm buông xuống, Tống Húc đến công chúa phủ.

 

Công chúa khoác tay Tống Húc bước xuống xe ngựa, ta chẳng cam lòng, đành theo sát phía sau.

 

Phủ công chúa quả thật rộng lớn, gấp hơn mười lần Tống phủ.

 

Lầu son gác tía, vàng son rực rỡ, tráng lệ không gì sánh được.

 

Khó trách Tống Húc chẳng thể cưỡng lại được.

 

Nhưng đối diện tòa phủ đệ hoa lệ ấy, vẻ mặt Tống Húc lại chẳng có lấy nửa phần vui mừng.

 

“Thế nào? Trông chàng chẳng được vui vẻ gì cho lắm nhỉ?”

 

Công chúa chu môi hỏi hắn, dung nhan kiều diễm, khiến người khác nhìn vào cũng phải động lòng.

 

Tống Húc khẽ lắc đầu: “Điện hạ, vi thần mới hồi kinh ngày hôm qua, thân thể có phần mệt mỏi. Hơn nữa, giữa thần và điện hạ còn chưa có danh phận, sớm như vậy tiến phủ, e là không hợp lẽ.”

 

Công chúa cười, khoác c.h.ặ.t t.a.y hắn hơn: “Ây da, có gì mà không hợp. Ta đã bẩm với phụ hoàng về chuyện của chúng ta rồi, phụ hoàng thương ta, sớm mai thánh chỉ ban hôn sẽ đến thôi.”