Phu Quân Của Ta Là Bí Thuật Sư

Chương 5



Trước kia ta còn thắc mắc sao làm quỷ rồi mà chẳng gặp đồng loại, giờ thì một lần gặp cả đàn.

 

Lũ quỷ kia nhe răng trợn mắt, bao vây công chúa như muốn đòi mạng.

 

Hiển nhiên công chúa thấy được bọn chúng, sợ đến co người lại, ôm đầu run rẩy.

 

Chỉ có Tống Húc là vẫn rất bình thản.

 

Hắn đi về phía nàng, mà lũ quỷ khi hắn lướt qua lại lập tức dừng bước, không dám tiến lên thêm.

 

Tống Húc ngồi xuống, đỡ công chúa dậy: “Điện hạ, sao vậy?”

 

Công chúa run lẩy bẩy: “Có… có quỷ! Chàng không thấy sao?!”

 

Tống Húc ngẩng đầu nhìn quanh, rồi khẽ lắc đầu: “Điện hạ, nơi này chỉ có ta và người.”

 

Lần này đến lượt ta ngẩn người.

 

Vừa rồi hắn còn nói những lời kỳ quái, cứ như đang nói với ta, ta còn tưởng hắn nhìn thấy ta rồi.

 

Nếu hắn thấy được ta, lẽ nào lại không thấy cả bầy quỷ trong viện?

 

Hay… thực ra hắn không thấy gì cả, chỉ là vừa lúc lẩm bẩm, vô tình nhìn về phía ta?

 

Nhưng nếu thế, tại sao đám quỷ kia lại né tránh hắn?

 

Đang lúc ta chưa hiểu ra, công chúa đã hỏi thay ta.

 

“Sao đám quỷ đó lại sợ chàng?”

 

“Sợ ta sao?”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Tống Húc cau mày trầm ngâm một lúc, rồi như sực nhớ ra điều gì, lấy từ thắt lưng ra một chiếc túi gấm màu đỏ.

 

“Chẳng lẽ là do cái túi gấm này?”

 

“Đây là gì?” Công chúa hỏi.

 

Tống Húc đáp: “Lúc còn ở biên cương hành quân, mỗi đêm ta thường gặp ác mộng. Một đạo sĩ Tây Vực nói với ta, vùng đó sát khí quá nặng, oan hồn binh sĩ không tiêu tan, nên ta mới bị quỷ quấy nhiễu trong mộng.

 

Ta bỏ ra một số bạc lớn nhờ hắn giúp đỡ, hắn đưa ta túi gấm này, nói có thể bảo ta không bị quỷ hồn quấy phá.”

 

Ta sững sờ.

 

Thì ra ở nơi biên ải, Tống Húc từng bị ác mộng dày vò đến vậy… Mà trong thư nhà, hắn chưa từng hé lộ một lời.

 

Hóa ra mấy năm ấy, hắn cũng sống khổ sở thế sao?

 

Đang lúc lòng ta chùng xuống vì xót xa, công chúa đã vươn tay giật lấy túi gấm trong tay hắn.

 

“Thứ tốt như vậy, để ta dùng đi.”

 

“Điện hạ đã muốn, thì cứ lấy. Mọi thứ của vi thần, đều là của điện hạ.”

 

Tống Húc cười, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh.

 

Hảo hán tử… quả nhiên thương nam nhân là dễ xui xẻo.

 

“Nhưng mà,” Tống Húc ngẩng đầu nhìn quanh, “phủ công chúa là nơi phong thủy cực tốt trong kinh, sao lại có quỷ quấy rối?”

 

Công chúa hừ lạnh: “Chắc là đám tiện dân kia! Chết rồi cũng chẳng để yên! Ngày mai ta sẽ gọi thuật sĩ đến trừ sạch!”

 

Tống Húc khẽ thở dài: “Chỉ e một đêm dài, cái túi gấm nhỏ này không trụ nổi đến mai.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Công chúa luống cuống: “Vậy phải làm sao?”

 

“Ta từng theo thuật sĩ Tây Vực học được vài thuật trừ tà, chi bằng để ta thử xem, có thể giải ưu cho điện hạ.”

 

Tống Húc à… ngươi đánh trận xong, còn tích được kỹ năng phụ à?

 

Được công chúa đồng ý, Tống Húc tiễn nàng về phòng, rồi sai người lấy giấy bút, ngồi giữa sân vẽ bùa.

 

Ta tò mò bay lại xem, chỉ thấy đường nét loằng ngoằng phức tạp, thoạt nhìn cũng ra dáng đạo pháp.

 

Chẳng lẽ hắn thật sự có bản lĩnh?

 

Thế thì ta… có bị hắn “trừ” luôn không?

 

Ta vội giơ tay vẫy vẫy trước mặt hắn: “Nè, đừng có mà trừ nhầm ta đấy nhé!”

 

Tống Húc chẳng đoái hoài, chăm chú vẽ bùa.

 

Không lâu sau, hắn giơ tấm bùa lên, miệng lầm rầm niệm chú.

 

Công chúa thì co người trong phòng, tay siết chặt túi gấm, hồi hộp nhìn ra ngoài.

 

“Phá!”

 

Một tiếng quát lớn vang lên, ta thấy một luồng sáng xanh nhạt cuốn về phía công chúa, bao phủ quanh thân nàng.

 

Đám quỷ đưa mắt nhìn nhau, không có động tĩnh gì.

 

Cái quỷ gì thế — chẳng có con ma nào bị trừ cả! Quả nhiên là nửa mùa.

 

Đang lúc ta khinh bỉ, công chúa lại reo lên đầy vui sướng.

 

“Biến hết rồi! Biến hết rồi! Tốt quá rồi!”

 

Tống Húc quay đầu mỉm cười với nàng: “Vi thần đã trừ sạch lũ quỷ, điện hạ có thể yên tâm.”

 

“Tốt, tốt! Đêm nay chàng cứ ngồi trông trước cửa phòng ta, nếu còn con quỷ nào tới, chàng hãy trừ hết cho ta!”

 

“Dạ.”

 

Tống Húc ngoan ngoãn ngồi ngay cửa phòng.

 

Hai người qua lại một câu, khiến ta nghe mà ngẩn người.

 

Bởi vì — đám quỷ ấy vẫn còn nguyên trong sân, đứng đó nhìn nhau chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả.

 

10

 

“Cô nương, cô cũng bị công chúa sát hại sao?”

 

Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai ta.

 

Ta giật mình quay lại — là một cô nương dung nhan thanh tú, sắc mặt tái nhợt nhưng nét mày vẫn rất dịu dàng.

 

Ta gật đầu: “Ta bị công chúa giết. Cô cũng vậy sao?”

 

Cô nương ấy thở dài: “Chúng ta đều như thế.”

 

Lũ quỷ xung quanh nghe thấy chúng ta trò chuyện, cũng lục tục xúm lại, người một câu, kẻ một tiếng, bắt đầu oán thán.

 

“Hôm đó ta tránh không kịp xe ngựa của công chúa, nàng ta liền g.i.ế.c ta ngay giữa phố!”

 

“Ta còn thảm hơn, chỉ vì mặc một chiếc áo màu vàng, công chúa liền ra lệnh đ.â.m chết, nói là màu đó xấu mắt!”