Tim ta lạnh buốt trong khoảnh khắc.
Công chúa vừa g.i.ế.c ta xong, còn mang thủ cấp ta đến Tống phủ, làm gì có thời gian mà tâu trình với thánh thượng?
Trừ phi... chuyện này đã được sắp đặt từ hôm qua.
Thì ra, thánh thượng tuy không đồng ý công khai lời cầu hôn của công chúa, nhưng lại ngầm cho phép.
Hắn rõ ràng biết Tống Húc đã có thê thất.
Thì ra... cái c.h.ế.t của ta, là do thánh thượng ngầm dung túng.
Ta vẫn luôn cho rằng thánh thượng là một minh quân, nhưng một minh quân... sao có thể dung túng nữ nhi mình giữa phố thị g.i.ế.c người, cướp lấy phu quân của người khác?
Tống Húc à... vì một bậc quân vương như thế, ngươi đã chinh chiến ba năm khổ cực nơi sa trường.
Ta cứ nghĩ Tống Húc cũng sẽ thất vọng như ta, nào ngờ sắc mặt hắn chẳng mấy kinh ngạc.
Chỉ có nắm tay bên hông siết lại, trắng bệch cả khớp ngón tay.
08
Đêm xuống, Tống Húc ở lại khách phòng trong phủ công chúa.
Ta vốn tưởng đêm nay bọn họ sẽ hợp phòng, liền đặc biệt tránh đi, bay lên mái nhà trốn.
Xem ra... công chúa cũng không phải người chẳng màng quy củ.
Ngọn đèn trong phòng Tống Húc vẫn sáng mãi không tắt. Ta từ mái nhà lượn xuống, định xem hắn đang làm gì.
Vừa tới bên cửa sổ, Tống Húc đã ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía ta.
Ta giật mình, đứng khựng tại chỗ.
Hắn nhìn chăm chú vào gương mặt ta, thật lâu, thật lâu.
Rồi hắn đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cửa sổ, lẩm bẩm một mình: “Đêm nay, trăng tròn thật.”
Thì ra... hắn đang ngắm trăng.
Trước khi hắn ra chiến trường, ta và hắn từng hứa — mỗi đêm đều cùng nhau ngắm trăng.
Dù xa cách vạn dặm, nhưng trăng mà ta và hắn nhìn, vẫn là một vầng trăng.
Nghĩ đến đây, lòng ta khẽ rộn lên niềm vui nho nhỏ.
Nỗi nhớ như cũng được ánh trăng dịu dàng kia làm vơi đi vài phần.
Những ngày tháng đó, ta từng mong mỏi biết bao, chỉ mong sau ngày đoàn tụ, lại được cùng hắn sóng vai ngắm trăng như xưa.
Chẳng ngờ được... lần ngắm trăng tiếp theo của chúng ta, không còn là cách biệt nghìn dặm, mà là âm dương hai ngả.
“Vân Nhi, nàng nói xem... công chúa có đẹp không?”
Tống Húc bỗng mở miệng tự nói một mình.
Làm ta giật nảy mình.
Ta tức đến giậm chân: “Yên ổn chẳng được sao? Nhắc đến nàng ta làm gì? Ngươi thật sự thích nàng ta đến thế sao? Dù nàng ta g.i.ế.c ta, ngươi vẫn thích?”
Tống Húc không trả lời.
Phải rồi... hắn không nghe thấy.
Ta chỉ có thể một mình tức tối, chẳng có ai để trút giận.
Làm quỷ... thật sự là một chuyện mệt mỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vân Nhi, nàng có thích dung mạo của công chúa không?” Tống Húc lại hỏi tiếp.
Ta đảo tròng mắt một vòng.
Huynh à, nàng ta g.i.ế.c ta rồi đấy! Dù có xinh đẹp đến đâu, ta cũng chẳng thể thích nổi nàng ta đâu.
Nhưng không thể phủ nhận... công chúa quả thật đẹp đến kinh tâm động phách.
Nếu ta cũng xinh đẹp như nàng ta, thì lúc này, liệu Tống Húc có vì ta mà đau lòng đôi chút?
Ta thở dài: “Gương mặt ấy, nữ tử khắp thiên hạ ai mà không mê? Nhưng tâm địa nàng ta quá độc, ngươi cũng nên đề phòng. Nhỡ một ngày nàng chán ghét ngươi, hoặc lại để mắt đến người khác, chẳng lẽ cũng sẽ ra tay g.i.ế.c ngươi ư?”
Nói đến đây, ta lại bất giác lo lắng — nếu thật có ngày công chúa muốn g.i.ế.c Tống Húc... hắn biết làm sao?
Không ngờ, khi ta còn đang lo cho hắn, hắn lại khẽ bật cười.
Không phải chứ? Mới nghĩ đến sắc đẹp của công chúa thôi mà đã vui đến thế rồi?
“Không thèm để ý tới ngươi nữa!”
Ta gào lên một tiếng, giận dữ bay trở lại mái nhà.
Tống Húc bất ngờ trèo ra cửa sổ, bước về phía ta.
Ta hoảng hốt đến mức không dám nhúc nhích, đứng cứng đờ tại chỗ.
Là trùng hợp? Hay là... hắn thật sự thấy được ta?
Tống Húc vươn tay, khẽ khua trong hư không.
Vừa vặn, ngay đúng vị trí đỉnh đầu ta.
Ta hoảng đến ngây người.
Quỷ mà bị người dọa cho sợ, nếu để truyền ra ngoài, thì đúng là mất mặt tận hoàng tuyền.
Tống Húc nhếch môi khẽ cười, trong mắt đen thẳm như hồ nước sâu không đáy giữa đêm đông.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn nghiêng người sát lại gần, dùng âm thanh chỉ mình ta nghe được, thấp giọng nói:
“Vân Nhi, ta sẽ tặng nàng dung mạo của công chúa — nàng thấy thế nào?”
09
Ta trừng lớn mắt: “Ngươi nhìn thấy ta…”
Lời còn chưa dứt, bỗng từ viện bên vang lên một tiếng thét chói tai, cắt ngang câu nói của ta.
Viện ấy, là nơi công chúa đang ở.
Sắc mặt Tống Húc lập tức biến đổi, vội vàng lao về phía đó.
Trên đường, hắn thẳng thừng xuyên qua thân thể ta.
Ta sững sờ một thoáng, rồi cũng xoay người đuổi theo.
Vừa bước vào viện, cảnh tượng trước mắt khiến ta c.h.ế.t sững.
Công chúa mặc áo ngủ, tóc tai rối bời, ngồi co ro giữa sân, toàn thân run lẩy bẩy.
Xung quanh nàng, một đám người lố nhố vây kín, từng bước ép sát.
Đám người ấy, ai nấy quần áo rách nát, thân thể đầy thương tích, có kẻ mất nửa cánh tay, treo lủng lẳng trong không trung…
Khoan đã — bọn họ không phải người!
Là quỷ!