Phu Quân Của Ta Là Bí Thuật Sư

Chương 9



Tống Húc là người cực kỳ tự tin. Từ lúc thành thân đến nay, nét mặt đầy lo lắng như vậy, ta chỉ thấy qua hai lần.

 

Lần thứ nhất — là khi hắn biết mình bị gọi đi tòng quân.

 

Lần thứ hai — là đêm hắn từ hoàng cung trở về, sau buổi vào triều bẩm báo công trạng.

 

14

 

Hôn kỳ của Tống Húc và công chúa được định vào ba ngày sau.

 

Trong ba ngày ấy, phủ công chúa tấp nập hẳn lên, toàn là người do hoàng đế phái đến để giúp chuẩn bị hôn lễ.

 

Thân thể công chúa tuy đã có chuyển biến tốt, nhưng vẫn thường mỏi mệt, uể oải.

 

Chỉ là, thân là công chúa, mọi sự đều có kẻ hầu người hạ lo liệu, nàng chỉ việc chuyên tâm nghỉ ngơi, dưỡng thần.

 

Công chúa ngủ, Tống Húc thì ngồi bên giường, đọc thoại bản.

 

Nhưng ta thì chẳng còn tâm trí mà đọc.

 

Bởi đến giờ ta vẫn không biết cha mẹ mình ra sao.

 

Hai ngày nay, ta từng thử tích tụ oán khí, mong hóa thành lệ quỷ để báo thù, nhưng không hiểu sao, oán khí vừa tụ lại liền tản ra, chẳng thể kết thành hình.

 

Xem ra ta quả thật vô dụng — không thể bảo vệ bản thân, cũng chẳng thể bảo vệ cha mẹ.

 

Ngay cả làm quỷ, cũng không thể trả mối hận này.

 

Ta cả ngày chỉ biết than thở, còn Tống Húc thì sống rất thong dong.

 

Thoại bản hắn chỉ đọc được mấy trang là chán, rồi liền rời khỏi viện công chúa, thảnh thơi đi dạo trong phủ.

 

Ta không muốn ở lại một mình với công chúa, đành bay lơ lửng phía trên đầu Tống Húc, như con diều theo gió mà theo hắn khắp nơi.

 

Một vòng đi dạo ấy, khiến ta được mở mang tầm mắt.

 

Ta vốn chỉ là con gái nhà quê, nhưng hôn lễ với Tống Húc trước kia, quy mô cũng không thua kém gì tiểu thư nhà quan ở kinh thành.

 

Khi ấy ta đã cảm thấy mãn nguyện — cưới được lang quân tuấn tú, lại sẵn sàng vì ta mà tiêu tốn bạc tiền.

 

Thế nhưng giờ nhìn đến việc chuẩn bị hôn sự trong phủ công chúa, mới hiểu thế nào là “tiểu phù không bằng đại phù”.

 

Cả phủ công chúa lúc này, tráng lệ tựa tàng bảo các. Ngay cả dải lụa đỏ treo dưới mái hiên cũng được thêu chỉ vàng lấp lánh.

 

Ta nhìn đến ngẩn ngơ không chớp mắt.

 

Bao nhiêu của cải như vậy, nếu có thể chia một phần cho những bá tánh nghèo đói trong thôn, thì biết mấy người được cứu...

 

Đang bay lơ đãng theo Tống Húc, ta bỗng nhìn thấy một người khả nghi.

 

Kẻ đó mặc áo dài xám, tay cầm một vật dài, men theo chân tường lặng lẽ tiến về phía viện công chúa.

 

Người trong phủ quá đông, Tống Húc không phát hiện được gì.

 

Nhưng ta ở trên cao, thấy rõ từng cử động.

 

Vật trong tay hắn, chính là một thanh kiếm gỗ khắc bát quái trận pháp!

 

Toàn thân ta chấn động — lập tức nhớ tới lời hoàng đế từng nói: hắn có thuật sĩ dưới trướng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lẽ nào… kẻ này chính là thuật sĩ phụ trách thiết lập kết giới trừ tà cho công chúa?

 

Không ổn rồi! Nhìn khí thế của hắn, pháp lực chắc hẳn cao cường. Nếu việc quỷ loạn trong phủ là do Tống Húc gây nên, ắt hẳn hắn sẽ phát hiện!

 

Không kịp nghĩ nhiều, ta vội đuổi theo.

 

Viện công chúa ngày thường ít người qua lại, thuật sĩ dễ dàng vào được trong phòng.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Hắn đến trước giường công chúa, giơ kiếm gỗ lên, nhắm mắt, lẩm nhẩm chú ngữ.

 

Chẳng bao lâu, ánh sáng xanh bao phủ quanh thân công chúa.

 

Chính là kết giới mà đêm ấy Tống Húc từng tạo cho nàng.

 

Thuật sĩ mở mắt, nhìn chằm chằm vào công chúa, thần sắc đại biến.

 

Hắn lập tức tiến lên, lay nàng tỉnh dậy.

 

Công chúa lim dim mở mắt, thấy người đến liền nhíu mày.

 

“Sao ngươi lại vào đây? Tống Húc đâu?”

 

Thuật sĩ lập tức quỳ sụp xuống: “Điện hạ! Thần phụng thánh chỉ vào phủ điều tra vụ quỷ loạn. Khẩn thỉnh điện hạ lập tức tránh xa Tống Húc, kết giới hắn bố trí cho người… kỳ thực—”

 

“Đủ rồi!” Công chúa không kiên nhẫn cắt lời, “Ngươi pháp thuật không bằng người ta, khiến kết giới mất hiệu lực, bản cung suýt mất mạng dưới tay ác quỷ. Không truy tội ngươi đã là khoan dung, lại còn dám vu oan Tống Húc? Nếu không có hắn, bản cung sớm đã c.h.ế.t rồi!”

 

Thuật sĩ sốt ruột: “Điện hạ! Vừa rồi vi thần đã tra xét kỹ lưỡng khắp phủ, Tống Húc hắn—”

 

Còn chưa nói hết lời, một luồng hắc khí đột nhiên từ ngoài cửa sổ lao vào, nhanh như chớp chui thẳng vào cơ thể thuật sĩ.

 

Hắn lập tức cứng đờ như bị điểm huyệt.

 

Ngay sau đó, như kẻ trúng tà, hắn hét lên quái dị, giơ kiếm gỗ lao thẳng về phía công chúa!

 

Công chúa thét lên, vừa bò vừa lăn trốn về cuối giường.

 

Thuật sĩ leo lên giường, miệng không ngừng gào rú:

 

“Ta phải g.i.ế.c ngươi! Giết ngươi!”

 

Thanh kiếm trong tay hắn sắp đ.â.m vào n.g.ự.c công chúa, thì Tống Húc bất ngờ lao vào.

 

Hắn kết ấn, xoay tay tung một chưởng đánh mạnh vào thuật sĩ.

 

Thuật sĩ hộc ra một ngụm huyết đen, mềm nhũn lăn xuống giường, hơi thở đứt đoạn.

 

Luồng hắc khí chui khỏi thân thể hắn, thoắt cái bay mất qua cửa sổ.

 

Tống Húc không đuổi theo.

 

Hắn chỉ vội vàng chạy tới, kiểm tra gương mặt bê bết m.á.u của công chúa.

 

“Điện hạ, người không sao chứ?”

 

Công chúa toàn thân run rẩy, ánh mắt hoảng loạn nhìn chằm chằm vào t.h.i t.h.ể thuật sĩ dưới đất: “Hắn… hắn muốn g.i.ế.c ta… có người muốn g.i.ế.c ta…”

 

Tống Húc nắm tay công chúa, dịu giọng trấn an: “Không sao rồi, điện hạ. Hắn đã c.h.ế.t rồi.”

 

Công chúa lao vào lòng Tống Húc, khóc đến lê hoa đái vũ.