15
Một canh giờ sau, tinh thần công chúa rốt cuộc cũng khôi phục phần nào.
Tống Húc nói với công chúa rằng, tuy lệ quỷ không thể xâm nhập kết giới trừ tà, nhưng lại có thể nhập hồn vào thân thể người phàm.
Và chỉ những kẻ tâm thuật bất chính mới dễ bị lệ quỷ mượn xác nhập thân.
Thuật sĩ kia chính là loại người như thế.
Được Tống Húc hai lần cứu mạng, công chúa hoàn toàn tin tưởng hắn, thậm chí hạ lệnh — từ nay về sau, ngoài Tống Húc, không ai được phép bước vào phòng nàng.
Hoàng hôn buông xuống, thánh chỉ từ hoàng thượng lại đến.
Nói rằng chuyện thuật sĩ khiến công chúa kinh hãi, nên hôn kỳ lại phải trì hoãn.
Công chúa biết mình vẫn còn yếu, cũng không khăng khăng phản đối.
Sau bữa tối, Tống Húc ra viện sắc thuốc cho công chúa, ta lẳng lặng theo sau.
Khi xưa mỗi lần hắn sắc thuốc, ta thường lánh đi, bay lên mái nhà ngắm mây trôi.
Ta không muốn nhìn thấy hắn tận tâm tận lực vì kẻ đã g.i.ế.c ta.
Thế nhưng chuyện xảy ra với thuật sĩ thật quá kỳ quái, ta bắt đầu nghi ngờ, liệu tất cả có phải đều là do Tống Húc sắp đặt?
Nếu hắn thật sự muốn lấy mạng công chúa, vậy vì sao đến lúc then chốt lại ra tay cứu nàng?
Nghĩ mãi vẫn không thông, ta đành bám theo hắn, muốn xem có điều gì khả nghi hay không.
Lúc này, Tống Húc đang cẩn thận cho thảo dược do Thái y viện đưa tới vào trong nồi thuốc.
Cho hết thuốc vào rồi, hắn khẽ vung tay áo, một viên thuốc màu đen “tách” một tiếng rơi vào trong ấm.
Kỳ lạ, viên này không phải đồ của Thái y viện.
Ta định bay tới xem cho rõ, thì một thị vệ bất chợt vội vã xông vào, vẻ mặt hoảng loạn như có chuyện quan trọng.
Tống Húc không ngẩng đầu, thản nhiên nói:
“Điện hạ đã có lệnh, ngoài ta ra, không một ai được phép bước vào phòng. Ngươi có việc, cứ nói với ta là được.”
Thị vệ ấp úng nói: “Điện hạ sai thuộc hạ… xử tử cha mẹ của Vân Nương, thuộc hạ… thuộc hạ…”
“Ngươi làm sao?” Tống Húc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng.
Thị vệ lập tức quỳ sụp xuống đất, trán dập mạnh một cái vang lên “bốp” một tiếng.
“Khi thuộc hạ đến nhà Vân Nương, thì chỉ thấy một căn nhà trống! Thuộc hạ đã tìm nhiều ngày liền, vẫn không thấy tung tích phụ mẫu nàng! Thuộc hạ biết không hoàn thành lệnh của điện hạ là tội chết, cầu xin phò mã gia hãy thay thuộc hạ cầu xin, tha mạng cho thuộc hạ một lần!”
Nghe đến đây, lòng ta như mở ra ánh sáng — cha mẹ ta vẫn chưa chết!
Nhưng… họ đã rời đi từ khi nào? Vì sao lại đột ngột dọn nhà?
Tống Húc lại chẳng hề tỏ ra kinh ngạc.
Hắn trầm mặc một hồi, rồi nói: “Điện hạ đang dưỡng bệnh, việc này không cần bẩm báo. Lui xuống đi.”
Thị vệ dập đầu liên tục: “Tạ ơn phò mã gia cứu mạng! Tạ ơn phò mã gia!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Húc không đáp nữa, tiếp tục cúi đầu điều chế thang thuốc cho công chúa.
Ta ngồi đối diện hắn, ngắm gương mặt chăm chú kia.
“Là chàng sao?” Ta khẽ hỏi. “Chính chàng đã đưa cha mẹ ta rời đi, đúng không?”
Tống Húc vẫn không trả lời.
Hắn đang cẩn thận điều chỉnh lửa bên lò thuốc nhỏ.
Nhưng ta đã biết đáp án.
Hôm ấy, trước cửa Tống phủ, điều hắn lặng lẽ dặn dò gia nhân… chính là việc này.
“Cảm ơn chàng.”
Lời ta nói là từ đáy lòng — dù giờ đây hắn đang tận tụy vì người đã g.i.ế.c ta.
Tống Húc vẫn tiếp tục công việc trong tay.
Nhưng bên khóe môi hắn, khẽ cong lên một chút.
16
Sáng ngày hôm sau, Thái y được hoàng đế đích thân phái tới phủ công chúa.
Chuyện thuật sĩ phát điên khiến hoàng đế sinh nghi.
May thay, thân thể công chúa chẳng có gì khác thường, thậm chí những căn bệnh bẩm sinh từ trong thai cũng đỡ hơn không ít.
Dưới sự chăm sóc tận tình của Tống Húc, công chúa ngày một khỏe mạnh hơn.
Hay tin ấy, hoàng đế rốt cuộc cũng yên lòng, lại chọn ngày lành tháng tốt để tái định hôn kỳ cho hai người.
Những ngày chờ đến lễ thành hôn, công chúa thỉnh thoảng đưa Tống Húc ra ngoài.
Ta lặng lẽ theo sau, thấy họ như phu thê bình thường, cùng dạo chợ, xem hí khúc.
Tính công chúa xưa nay thất thường, thỉnh thoảng lại nổi sát tâm, đều bị Tống Húc ngăn lại.
Lâu dần, sát ý nơi nàng phai nhạt đi nhiều, như thể thật lòng muốn cải tà quy chính.
Có kẻ đụng trúng nàng trên đường, nàng cũng không nổi giận, còn thưởng bạc cho người ta.
Ta đi theo phía sau, ngắm nhìn khung cảnh phu thê hòa thuận ấy, trong lòng bất chợt có chút nguôi ngoai.
Nếu Tống Húc thật có thể cảm hóa công chúa, há chẳng phải là chuyện tốt?
Từ nay về sau, sẽ không còn ai c.h.ế.t oan dưới tay công chúa nữa.
Nếu đó là điều Tống Húc muốn làm, là tương lai mà hắn lựa chọn, thì ta — nguyện lòng chúc phúc cho hắn.
Ta không ngờ, điều Tống Húc muốn, chưa từng là cải hóa công chúa.
Rằm tháng này, như thường lệ, Tống Húc ở trong phòng công chúa trông nàng nghỉ ngơi.
Còn ta ngồi trong viện, trò chuyện cùng đám oan hồn còn sót lại.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^