Phu Quân Của Ta Là Mã Phu

Chương 1: 1



GIỚI THIỆU:

 

Ta bị người hãm hại, rơi xuống nước, được một mã phu cứu lên.  

Phụ thân nói ta đã mất thanh danh, chỉ có đường chếc mới rửa sạch nhục.  

Ta nghĩ đến khối tài sản khổng lồ mình âm thầm tích góp, liền... không nỡ chếc.

 

Mã phu ra chiến trường, nghĩ đến ta... cũng chẳng nỡ chếc.  

Nương ta nghĩ đến vị hôn phu cũ giàu nứt vách đổ tường... lại càng không nỡ chếc.

 

Đã vậy, thì kiếp này... sống cho thật tốt thôi.

 

01

 

Ta và Triệu Như Nhan là bằng hữu mười năm.

 

Trong yến hội mùa xuân, Triệu Như Nhan bảo rằng di vật của mẫu thân nàng đã thất lạc.  

Là một chiếc hoa tai ngọc phỉ thúy trong suốt óng ánh, thứ mà nàng trân quý như tính mạng.  

Ta theo nàng ra bờ hồ tìm kiếm, chăm chú tới mức chẳng hay khi nào nha hoàn của ta – Phục Linh – đã không còn bên cạnh.

 

Cuối cùng, ta tìm thấy chiếc hoa tai ấy bên mép nước.  

“Như Nhan, ta tìm được rồi!”  

Ta mừng rỡ quay người, định đem trả lại cho nàng — thì nàng bỗng nhiên đẩy ta xuống hồ!

 

Giữa khoảnh khắc sinh tử, ta nhìn thấy Triệu Như Nhan đứng bên bờ, khẽ mỉm cười, rồi giơ tay tự tát mình một cái thật mạnh.  

“Có ai không! Cứu người với!”  

Nàng gào lên, giọng xé tan không khí tĩnh lặng.

 

Đầu óc ta trống rỗng, thân thể như rơi mãi vào vực sâu không đáy.  

Bỗng nhiên, sự rơi xuống ngừng lại — một đôi tay rắn rỏi vững chãi ôm lấy ta từ phía sau, kéo ta lên khỏi mặt nước.

 

Ta kinh hãi đến tê dại, lờ mờ ngẩng đầu nhìn, thấy bên bờ đã tụ đầy người xem náo nhiệt.  

Chiếc xuân sam mỏng manh dính sát lấy thân, cảm giác nhục nhã ập đến như sóng trào.

 

Những tiểu thư quý tộc nhìn ta với ánh mắt khinh thường, thì thầm bàn tán.  

Đám công tử thì phần nhiều ánh mắt bất chính, nóng bỏng quấn lấy người.

 

Kẻ cứu ta là mã phu – Tạ Hồi.  

Rõ ràng làm việc thiện, lại như phạm đại tội, đứng lặng lẽ cách ta vài bước, cúi đầu ủ rũ.

 

“Đừng nhìn nữa! Uyển Ý vẫn là thiếu nữ chưa gả, các ngươi như vậy, sau này nàng biết lấy chồng ra sao?”  

Triệu Như Nhan chắn trước người ta, lời lẽ rành rọt, từng chữ đanh thép.  

Nếu không phải nàng vừa đẩy ta xuống hồ, ta suýt nữa đã tin nàng thật lòng.

 

“Như Nhan tỷ thật là mềm lòng, nàng ta đánh tỷ mà tỷ còn bênh vực nàng ta!”  

Người lên tiếng là nữ nhi của Thị Lang bộ Lại – Lưu Dao, cũng là cánh tay đắc lực của Triệu Như Nhan.

 

“Ý nhi đánh ta, ta cũng có lỗi. Ta… không nên nhắc chuyện cũ của Phương di nương. Nếu như chúng ta không cãi vã, nàng cũng sẽ không trượt chân rơi xuống nước.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Phương di nương là thân mẫu sinh ra ta.  

Hay cho một câu ‘trượt chân rơi xuống nước’!  

“Như Nhan, đừng đảo trắng thay đen! Ta giúp ngươi tìm di vật của mẫu thân ngươi, vậy mà ngươi lại đẩy ta xuống hồ!”

 

Ta mở tay, chiếc hoa tai phỉ thúy vẫn nguyên vẹn nằm trong lòng bàn tay.  

Dù có rơi xuống nước, ta vẫn nhớ — đây là vật nàng coi trọng đến nhường nào.

 

Ta vẫn còn một tia hy vọng cuối cùng dành cho nàng.

 

“Vật này ta chưa từng thấy bao giờ, các vị có thể hỏi khắp phủ Thượng Thư.”  

Triệu Như Nhan vung tay, đánh rơi hoa tai khỏi tay ta.

 

Chiếc hoa tai rơi trúng một hòn đá nhỏ, vỡ tan thành muôn mảnh —  

Giống như tình bằng hữu mười năm giữa ta và nàng, cũng tan tành theo.

 

Ta ngẩng đầu, bỗng nhìn thấy Vương Dục — thứ tử của danh môn thế gia họ Vương.  

Khoảng một canh giờ trước, hắn từng ngăn ta lại, trao cho ta một khối ngọc bội, nói sẽ sớm đến phủ ta cầu hôn.

 

Giờ phút này, sắc mặt hắn xanh mét, cau mày nhìn ta hồi lâu rồi phất tay áo bỏ đi.  

Ta chỉ biết ôm chặt lấy mình, hận không thể vùi đầu xuống bùn đất cho khuất mắt người đời.

 

“Tránh ra! Tất cả tránh xa tiểu thư nhà ta ra! Ai còn dám nhiều lời, đừng trách nắm đ.ấ.m ta không có mắt!”  

Tạ Hồi bỗng như phát điên, dùng tay trần đẩy đám đông ra xa.

 

Mọi người tuy lùi lại vài bước, nhưng ánh mắt khinh khi, hoặc dục vọng trần trụi, vẫn không hề giảm bớt.

 

“Thôi nào, giải tán cả đi. Phải trái thế nào, trời biết, đất biết, hai vị cô nương cũng tự biết. Xin các vị nể mặt lão thân, đừng bàn luận nữa.”

 

Từ trong đám người bước ra một lão phu nhân, khẽ ho vài tiếng, cởi áo choàng khoác lên người ta.

 

Lúc đi qua Tạ Hồi, bà lặng lẽ nhìn hắn vài lần.

 

Ta nhận ra bà — chính là phu nhân của Trấn Bắc Hầu Tư Hành, cũng là chủ nhân của buổi yến tiệc hôm nay – Diêu phu nhân.

 

“Đa tạ phu nhân!” Ta run rẩy, cất tiếng cảm tạ.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Là lão thân sơ suất, khiến khách quý phải kinh hoàng.”

 

“Chưa đủ mất mặt sao! Còn không mau theo ta hồi phủ!”  

Kế mẫu Tiêu thị dẫn theo một đám nha hoàn bà tử khí thế hừng hực kéo đến, còn áp giải theo Phục Linh.

 

“Tiểu thư!” Phục Linh khóe môi vương máu, vừa khóc vừa gọi ta.

 

Trước khi rời đi, ta ngoái lại nhìn Triệu Như Nhan.

 

Nàng ánh mắt đẫm lệ, má phồng lên vì cái tát vừa rồi, khẽ mỉm cười với ta —  

Nụ cười ấy, lại như kẻ chiến thắng đang phất cờ tuyên bố thắng lợi.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com